Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 413: Nam hồ ly tinh
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:33:24
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô làm thể... làm thể... mê hoặc một cách dễ dàng như thế chứ!
Đáng ghét, cái tên nam hồ ly tinh !
Lúc tắm, khi thấy dấu vết bên trong đùi, Ôn Lương càng thêm hổ.
A a a a a...
Rõ ràng sáng hôm qua cô còn tủi vô cùng, mà qua một đêm, tại thành thế ...
Tất cả đều là do Phó Tranh ép cô!
Ôn Lương sức tự tẩy não .
Khi cô thu dọn xong, bước khỏi phòng thì lấy vẻ bình tĩnh, điềm đạm như hề chuyện gì xảy .
Phòng khách ai.
Ôn Lương ngó quanh một vòng, chẳng lẽ ?
Lúc , trong bếp truyền tiếng d.a.o cắt đồ.
Ồ, thì vẫn .
Đồ ngủ vứt bên cạnh ghế sofa, Ôn Lương bước tới nhặt lên, xoay định thì bỗng khựng .
Trên sofa một mảng ướt khá lớn.
Vị trí đó...
Mặt Ôn Lương lập tức đỏ bừng như thiêu cháy, nóng đến mức thể nấu cơm .
Cô quanh một lượt, vớ đại một cái gối ôm ném lên đó.
Sợ đủ che, cô còn một vòng quanh sofa, chỉnh vị trí cẩn thận, đến khi xác định thấy gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
... cái sofa chỉ sợ là giữ ...
Ôn Lương chỉ thầm cảm thấy may mắn vì tối qua Đường Thi Thi ở nhà.
Nếu lẽ Phó Tranh cũng chẳng dám làm càn như .
Anh còn giả vờ say rượu như thể chẳng gì, thực sớm nắm rõ lịch trình của Đường Thi Thi.
Đồ khốn.
“Ăn sáng .” Phó Tranh bê đĩa đồ ăn từ bếp , đặt lên bàn ăn: “Đứng đấy làm gì ?”
Ôn Lương đầu, trừng mắt lườm một cái mang đồ ngủ trở phòng.
Ánh mắt Phó Tranh từ bóng lưng cô liếc sang chiếc gối ôm ghế sofa, trong mắt lóe lên một tia ý .
A Lương thật đáng yêu.
Trước , ấn tượng của về cô là một cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện – lẽ vì đang sống nhờ nhà khác nên mới .
khi ly hôn, mới dần nhận – thì cô còn một mặt khác nữa.
Chỉ là mặt từng thể hiện trong cuộc hôn nhân giữa họ.
Vì cô yêu .
Nghĩ đến đây, nét mặt Phó Tranh cứng .
Hồi đại học, khi cô thích, sẽ là dáng vẻ thế nào?
Liệu tươi sáng hoạt bát, dễ khiến yêu thích? Hay lặng lẽ trầm mặc, khiến đau lòng?
Anh siết chặt tay.
Theo lý, Ôn Lương nên thích một đàn ông bạn gái, nhưng nếu trót thích , tất sẽ trải qua
một mối ^nh đơn phương đắng cay, mà cuối cùng chắc kết quả .
Thế nhưng, trong mắt ^nh nhân thì yêu là Tây Thi*, Phó Tranh chỉ cảm thấy cái chẳng mắt gì cả!
(*Tây Thi: một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa, ý chỉ cô gái )
Một cô gái xuất sắc như Ôn Lương, mà đó để mắt tới!
Nếu đó là ai, nhất định đến gặp cho bằng , xem bây giờ sống – chắc chắn là chẳng hạnh phúc nổi!
Ôn Lương từ trong phòng bước , xuống bàn ăn.
Phó Tranh chuẩn vài cái sandwich đơn giản, hâm nóng hai cốc sữa.
“Thử xem, hợp khẩu vị ?”
Ôn Lương ăn thử một miếng, thấy mùi vị cũng .
Cô bĩu môi, đặt đĩa, : “Dở c.h.ế.t .”
“Dở thì đừng ăn, ăn gì, làm cho em. Hoặc ngoài ăn cũng .”
Ôn Lương nghĩ nghĩ : “Tủ lạnh còn một miếng thịt dê, nấu canh thịt dê ?”
Phó Tranh: “...”
“Anh thể học ngay bây giờ.”
“Thôi khỏi, ngoài ăn .” Ôn Lương .
Phó Tranh lập tức đáp: “Anh nhớ bên đường Đại Học một quán thịt dê…”
“Anh nghĩ em còn rõ hơn ?” Ôn Lương liếc một cái.
Phó Tranh gãi mũi, lấy áo khoác giá ngoài cùng cô.
Trên đường, khi ngang qua một tiệm bánh, Ôn Lương : “Dừng xe, em ăn bánh sầu riêng ở đây.”
Phó Tranh dừng xe chỗ đậu ven đường: “Đợi một chút, mua cho em. Muốn ăn thêm gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-413-nam-ho-ly-tinh.html.]
“Không cần.”
Phó Tranh tháo dây an xuống xe.
Mười phút , , đưa túi giấy màu nâu cho cô: “Bánh sầu riêng mới lò.”
Ôn Lương nhận lấy, mở túi nhíu mày: “Sao lâu thế?”
“Xếp hàng đông một chút.”
Ôn Lương hừ nhẹ một tiếng, cầm một miếng bánh sầu riêng lên ăn.
Chẳng mấy chốc, trong xe tràn ngập mùi sầu riêng.
Phó Tranh ghét mùi sầu riêng, nhưng bao phủ bởi mùi trong một gian chật hẹp thế thì thật sự quá sức chịu đựng.
Anh đang định mở cửa sổ thì Ôn Lương lên tiếng : “Em lạnh, mở lớn máy sưởi lên.”
Phó Tranh: “...”
Thôi .
Truyện nhà Xua Xim
Cô nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện giờ biến thành một quả ớt nhỏ nóng bỏng.
Phó Tranh bất đắc dĩ bật , nhưng trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Anh chỉ sợ vì chuyện tối qua mà cô giận , thèm để ý tới nữa. So với điều đó, thì mấy kiểu "trừng phạt
nhỏ" như thế chẳng đáng là gì, ngược còn giống như một dạng ^nh thú.
Đến quán lẩu dê ở đường Đại Học, Ôn Lương trong.
Đợi đến khi Phó Tranh đậu xe xong thì thấy Ôn Lương ở chỗ dễ thấy nhất trong đại sảnh.
Phó Tranh ít khi ăn tại quán, càng thích ngay chỗ bước thấy.
Anh bước tới, đặt chìa khóa xe lên bàn: “Sao gọi phòng riêng?”
Ôn Lương ngẩng đầu: “Em thích chỗ .”
Phó Tranh: “...”
Đáng nên hỏi.
Anh xuống đối diện cô: “Gọi món ?”
“Gọi .”
Chẳng bao lâu , Phó Tranh liền hiểu thế nào là “gọi ” theo cách của Ôn Lương.
Cô gọi bộ món trong thực đơn, mỗi món một phần, nhiều đến mức một bàn chứa nổi, nhân viên ghép thêm một bàn nữa.
Mà các món ở đây thì gần như đều là thịt dê chế biến – như chân dê cay, canh dê hầm, dê xào khô, dê xào hành, dê nướng thì là...
Những khách khác trong quán kìm sang .
Cả gian tràn ngập mùi thịt dê, Phó Tranh mặt biểu cảm cố gắng chịu đựng, cầm đũa lên: “Ăn thôi.”
Ôn Lương liếc một cái bắt đầu ăn.
Cô để ý thấy Phó Tranh ăn ít.
Mắt đảo một vòng, cô gắp một miếng thịt dê cho bát : “Ăn nhiều một chút.”
Phó Tranh: “...Được.”
Khi ăn xong miếng đó, Ôn Lương lượt gắp mỗi món một miếng cho , cho đến khi bát của chất cao như núi.
Ôn Lương hài lòng mỉm : “Ăn từ từ nhé.”
Phó Tranh: “...”
Bữa , thịt dê ăn còn nhiều hơn cả nửa đời cộng .
Ăn xong, lên ghế lái xe, Phó Tranh hỏi: “Về nhà luôn ? Hay dạo chút?”
“Đi siêu thị nội thất, mua sofa mới.” Ôn Lương đáp, giọng đầy ẩn ý châm chọc.
Phó Tranh: “Được.”
Ôn Lương thấy mặt đổi sắc, khẽ hừ một tiếng, nhắn tin cho Đường Thi Thi:
“Đường, hôm qua tớ vô ^nh làm đổ nước lên sofa, lau sạch , chắc cái mới.”
Đường Thi Thi để tâm:
“Tớ cũng định cái đó, chọn xong gửi tớ xem.”
“Ừ ừ.”
Tới siêu thị nội thất.
Nhân viên bán hàng nhiệt ^nh giới thiệu đủ loại chất liệu sofa cho Ôn Lương và Phó Tranh.
Chất liệu chia làm mấy loại: da bò, vải công nghệ, vải lanh, nhung cao cấp...
Nhân viên hỏi: “Hai chị chọn loại chất liệu nào?”
Phó Tranh trả lời : “Da bò.”
Ôn Lương lập tức phản bác: “Tôi da bò, chọn vải lanh.”
Phó Tranh mím môi: “Vải lanh .”
“Sao ?” Ôn Lương nhướng mày.
Phó Tranh liếc nhân viên, ghé sát tai cô, nhỏ giọng: “Vải lanh mà ướt thì , da bò ướt chỉ cần lau khô là .”
Ôn Lương trừng mắt .
Đồ lưu manh!