Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 380: Không Biết Tốt Xấu
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:32:02
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phàm Phàm ? Phản ứng thế nào?” Ôn Lương hỏi.
“Anh hỏi nó. Nó nỡ rời xa cả hai bên, cần giúp nó đưa quyết định.”
Ôn Lương ngập ngừng: “ mà…”
“Không cần nhưng nhị gì cả. Chúng ở bên cạnh nó bao lâu, thế mà nó thể đặt chúng và cô ngang hàng, em hiểu ý ?”
“…Hiểu .”
Cúp điện thoại, Ôn Lương lập tức đầu xe ở ngã rẽ phía , đến cơ quan liên quan để gặp mặt Phó Tranh.
Cô đỗ xe trong bãi đỗ phòng dịch vụ cảnh sát, đầy một lúc , biển quen thuộc xuất hiện.
Ôn Lương xuống xe, sân cửa.
Phó Tranh đến cùng với Phó Thi Phàm.
Thấy cô bé con bước xuống xe, Ôn Lương vẫy tay: “Phàm Phàm!”
Phó Thi Phàm lon ton chạy đến nắm tay cô: “Thím ơi!” “Rầm” một tiếng.
Phó Tranh đóng cửa xe , nhét chìa khóa túi, hờ hững liếc Ôn Lương vài .
Trông cô , chắc chỉ thương ở tay?
Ôn Lương liếc , kéo Phó Thi Phàm : “Đi thôi.”
Phó Tranh siết chặt bàn tay buông thõng, lặng lẽ theo bóng lưng cô.
Có nhân viên dẫn họ lên phòng tiếp khách ở tầng .
Phó Thi Phàm tò mò quanh trái .
“Phàm Phàm, mấy ngày nay con làm gì thế?” Ôn Lương hỏi.
“Chú đưa con xem hai trường mẫu giáo ạ.”
“Thế con chọn trường nào?”
Nơi ở đây của Phó Thi Phàm ở nước ngoài là khu Hoa, trẻ em trong trường mẫu giáo cũng chủ yếu là Hoa, lo thích nghi .
Phó Thi Phàm bĩu môi: “Thật con chẳng chọn trường nào… con , thể chọn…”
Ôn Lương véo má cô bé.
Trong lúc hai trò chuyện, Phó Tranh giao các giấy tờ như thông tin cá nhân của Phó Thi Phàm, đơn xin đổi quốc tịch ở đại sứ quán… cho nhân viên. Nhân viên bảo họ chờ một lát, mang tài liệu .
Trong phòng tiếp khách giờ chỉ còn ba .
Phó Thi Phàm cạnh Ôn Lương, dùng tay mô tả kể về những gì cô bé thấy ở hai trường mẫu giáo.
Ôn Lương chăm chú lắng .
Ánh mắt Phó Tranh rơi cô, lặng lẽ quan sát.
Từ đầu tới giờ, ánh mắt cô đếm đầu ngón tay.
Ôn Lương với Phó Thi Phàm: “...Sau khi con học, nếu nhớ thím thì gọi điện cho thím. Tối thím sẽ đến đón con tan học, ?”
Phó Thi Phàm ôm lấy tay Ôn Lương, ngẩng đầu Phó Tranh: “Con ở với thím luôn ?”
“Á…”
Cô bé cẩn thận đè vết thương tay Ôn Lương, cô cau mày, hít một lạnh.
Phó Thi Phàm vội buông tay, mặt mũi lo lắng: “Thím ơi, thím thế?”
“Không , tay thím trầy nhẹ thôi.”
“Hừ.” Phó Tranh bật khẽ.
Dây treo an đứt, nếu sợi thứ hai đứt sớm hơn một chút, cô sẽ rơi thẳng từ cao xuống. Ấy mà giờ cô chỉ nhẹ nhàng là “ trầy nhẹ”.
Ôn Lương vẻ giễu cợt trong tiếng của , nhíu mày : “Anh gì?”
“Em xem gì? Em nghĩ nhịn nhục với Sở Tư Di thì cô sẽ giúp em chắc?”
Anh cô ngốc.
Rõ ràng , chỉ cần cô mở lời, nhất định sẽ giúp cô.
cô chịu.
Cô cứ khăng khăng làm trợ lý cho Sở Tư Di, chịu đủ khó dễ — ngốc thì là gì?
Thế nhưng… thích cái sự ngốc đó của cô.
“Chưa chắc.”
“Vậy mà em vẫn…”
“ thử , nếu thì còn cách nào khác.”
Hơn nữa, Ôn Lương ở bên cạnh Sở Tư Di cũng thể ^m cách nắm điểm yếu của cô .
Phó Tranh: “…”
Anh siết chặt nắm đấm, đập một cái lên đầu gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-380-khong-biet-tot-xau.html.]
Cô thật là… cố chấp đến mức đáng giận!
Rõ ràng cách khác, nhưng cô chịu dùng!
Ôn Lương nghĩ gì. Nói cô cũng , giả vờ cao thượng cũng , nhưng hiện tại cô thể nào yên tâm thoải mái mà nhận sự giúp đỡ của .
Dù gì thì Phó Tranh cũng điều mong đợi ở cô, mà cô thể đáp .
Ngay cả hai bữa cơm vẫn còn nợ , nếu nhận thêm sự giúp đỡ của , chỉ càng nợ nhiều hơn.
Người , ăn của thì mềm mỏng, cầm của thì tay ngắn .
Cho dù thật sự bắt đầu với , cô cũng hai thể một vị thế bình đẳng, chứ ngay từ đầu nợ quá nhiều.
Huống hồ… cô căn bản ý định tái hôn với .
Nhân viên bước , mang hai tờ đơn đặt mặt cô và Phó Tranh, giải thích: “Làm hộ khẩu cần điền thông tin cá nhân của cha cháu bé.”
“Ừ.”
Ôn Lương cầm bút điền.
Phó Thi Phàm ghé sát , đột nhiên hỏi: “Thím ơi, con thể gọi thím là ?”
Ôn Lương ngẩng đầu cô bé, dịu dàng : “Con gọi thế nào cũng , chỉ là một cách xưng hô thôi.”
Phó Thi Phàm chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, hổ vùi lòng Ôn Lương.
Cô bé thật sự thích thím!
Cô bé sắp !
Nhân viên cầm các biểu mẫu điền xong , chẳng bao lâu , đưa sổ hộ khẩu cho Phó Tranh: “Anh Phó, hộ khẩu của tiểu thư làm xong .”
Trước đây khi họ kết hôn, hộ khẩu của Phó Tranh tách riêng, là chủ hộ, Phó Thi Phàm thêm thành một trang riêng, quan hệ với chủ hộ ghi là “cha - con gái”.
“Cảm ơn.”
Phó Tranh mở xem, cất sổ túi tài liệu, dậy hai : “Đi thôi.”
Ba cùng rời khỏi phòng dịch vụ.
Phó Tranh sải bước về phía ô tô, lấy chìa khóa xe mở khóa.
Ôn Lương dắt Phó Thi Phàm theo, mở cửa ghế , đỡ cô bé lên xe: “Phàm Phàm, tạm biệt, dịp gặp .”
“Thím ơi, tạm biệt!”
Phó Tranh cũng mở cửa ghế lái, nhưng lên xe.
Anh thấy cô định rời , cuối cùng vẫn quyết định hạ giọng, : “Có…” — Có thời gian cùng ăn bữa cơm …
Chưa kịp hết câu, thấy Ôn Lương đóng cửa xe cho Phó Thi Phàm, liếc một cái phẩy tay: “Tạm biệt.”
Phó Tranh: “…”
Mặt cảm xúc ghế lái, mạnh tay đóng cửa xe.
“Rầm!” — Một tiếng vang nặng nề, làm Ôn Lương giật .
Cô né sang bên, thấy Phó Tranh lái xe rời một cách dứt khoát.
Ừm… Xem càng tức hơn .
Xe bao xa, Phó Tranh nhận điện thoại của Lục Diệu.
Anh đeo tai bluetooth, nhận máy: “Alo, tra xong ?”
Phó Tranh đoán chuyện của cha Ôn Lương chắc liên quan đến Sở Tư Di, nhưng cụ thể thế nào thì rõ.
Đầu bên , Lục Diệu nhờ mối quan hệ của tra đầu đuôi.
Anh kể tỉ mỉ cho Phó Tranh , cuối cùng thở dài: “Tên Mạnh Kim Đường là cha của Mạnh Sách. Tôi đoán cô Ôn ở bên là để báo thù cho cha , chứ còn tưởng cô thật lòng với …”
Nghe xong, gân xanh trán Phó Tranh nổi lên, tay siết chặt vô-lăng.
Lời của Ôn Lương vang lên từng câu từng chữ trong đầu :
Truyện nhà Xua Xim
“Tôi thích , sắp bắt đầu cuộc sống mới, thể buông tha cho ? Chẳng lẽ chỉ cần đồng ý tái hôn, sẽ dây dưa với cả đời?”
“Tôi chính là thích Mạnh Sách! Tôi lừa ! Cậu trẻ trung, trai, tìch cực, vì thể thích?”
“Cậu tiền thì nuôi. Dù Phó hào phóng, khi ly hôn cho nhiều tiền như , dùng thì phí.”
“…”
Ôn Lương thật là… giỏi lắm!
Nói dối đến mức khiến cũng lừa!
Anh , cô sẽ thích Mạnh Sách.
Vì trả thù, cô thể ở bên một mà yêu.
Nếu thuận lợi như thế thì ?
Cô sẽ tiếp tục giả vờ yêu Mạnh Sách, cùng làm tất cả những việc mà yêu thể làm, cho đến khi thông tin cần thiết?
Chỉ nghĩ đến đó thôi là Phó Tranh giận đến mất hết lý trí, lửa giận trong lòng như bùng nổ!