Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 361: Một lũ cùng một giuộc

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:31:42
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Lương liếc bằng ánh mắt như kẻ thần kinh: “Chúc mừng năm mới.”

Cô xoay tiếp về phía .

“Em thế?” Phó Tranh lập tức theo kịp, sóng vai bước cùng cô.

“Đi dạo cho khuây khỏa.” Giọng cô mấy thiện cảm.

“Lúc nãy thấy em chuyện với chị dâu, ?” Phó Tranh hỏi như thể lơ đãng.

Ôn Lương nhướng mày một cái: “Không ? Anh cả với chị dâu tối nay gần như với câu nào, quá kỳ lạ.”

“Không để ý, mải em.”

Ôn Lương lườm : “Dẻo miệng thật đấy.”

“Vậy ?” Phó Tranh làm vẻ vô tội, nhướng mày.

Ôn Lương đầu sang chỗ khác, ngừng một lúc hỏi: “Hình như cả phụ nữ khác bên ngoài, ?”

“Thật .” Phó Tranh ngạc nhiên, “Có khi nào hiểu lầm ?”

Anh nhớ rõ, năm xưa là Phó Việt theo đuổi Tô Thanh Vân, theo lâu nữa là đằng khác. Họ lớn lên cùng , với hiểu của về Phó Việt, thì yêu Tô Thanh Vân. Cưới bao năm, hai vẫn hòa thuận, còn một đứa con trai đáng yêu, tự dưng ngoại ^nh?

Ôn Lương bật chua chát: “Chị dâu phát hiện mùi nước hoa của phụ nữ, tóc dài, còn vết cào do móng tay để . Anh trong sạch, chị dâu hỏi phụ nữ là ai, chịu . Thế nào? Anh thấy chị dâu hiểu nhầm chắc?”

Phó Tranh im lặng.

Ôn Lương liếc một cái đầy giễu cợt, trong giọng mang theo gai nhọn: “Hai đúng là đồng cảm, hổ là em ruột!”

“Anh đang biện hộ cho , chỉ là bất ngờ…”

Thấy sắc mặt Ôn Lương , Phó Tranh lập tức ngậm miệng, đổi chủ đề: “Không chuyện họ nữa, khu quản lý tổ chức hoạt động đấy, qua xem ?”

“Anh .”

Ôn Lương đầu bỏ về.

Phó Tranh bóng lưng cô, bất đắc dĩ lắc đầu, sải bước theo : “Vậy cũng nữa.”

Ôn Lương: “…”

Bà cụ tuổi cao, thức nổi, đeo kính lão chơi vài ván mạt chược với con cháu lên lầu nghỉ ngơi, bàn mạt chược cũng tan.

Phó Thanh Nguyệt ở nước ngoài lâu, chỉ chút quan hệ xã giao với đám nhỏ trong nhà, thím hai cũng chẳng mấy khi lên tiếng, với chú hai vài câu cũng lên lầu.

Trước khi bà còn dặn dì giúp việc: “Lát nữa Phó Thi Phàm về thì dẫn nó lên phòng .”

Ôn Lương phòng khách thì gặp Phó Việt từ trong .

Anh dừng bước, liếc Ôn Lương: “Chị dâu em ?”

“Chắc là với Việt nhi và Thi Phàm sang chỗ hoạt động bên khu quản lý .”

Phó Việt “ừ” một tiếng, thêm hai bước, chạm mặt Phó Tranh từ phía tới, hai , gật đầu nhè nhẹ, Phó Việt sải bước khỏi sân.

Chú hai điện thoại, thím hai , trong phòng khách chỉ còn Phó Thanh đang ghế sô pha, uể oải cầm điện thoại, như đang trả lời tin nhắn.

Ôn Lương bếp lấy khay hoa quả đặt lên bàn , xuống sofa, dùng tăm xiên một miếng thanh long bỏ miệng.

Lúc , trong điện thoại của Phó Sinh đột nhiên vang lên một giọng nữ ngọt lịm, nũng nịu: “Aiya, chán quá ~ nhớ ghê luôn…”

Có vẻ là vô ^nh bật loa ngoài, Phó Sinh theo bản năng liếc sang đối diện.

Ôn Lương : “Bạn gái ?”

“Ừ.” Phó Sinh nhạt, nhưng nụ chạm tới đáy mắt.

“Thím hai chắc mừng lắm nhỉ, định khi nào dẫn về mắt

Truyện nhà Xua Xim

đây?”

Phó Sinh cong môi : “Chiều nay chỉ bừa với thôi, mới quen ở khu nghỉ dưỡng vài hôm , còn tình gì cả.”

Ôn Lương gật gù như hiểu rõ, ăn thêm một miếng dưa lưới ngọt lịm.

lúc đó, Phó Tranh tới, xuống cạnh Ôn Lương, mặt đổi sắc, cầm lấy tăm xiên một miếng hoa quả.

Phó Sinh liếc hai , thức thời rút lui.

Ôn Lương: “…”

Cô lườm Phó Tranh, dậy nuốt miếng hoa quả trong miệng: “Em lên phòng đây, đừng theo nữa.”

Ôn Lương lên tầng hai, Phó Tranh quả thực bám theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-361-mot-lu-cung-mot-giuoc.html.]

trong phòng chơi điện thoại một lúc, trụ nổi nữa, bèn tắm rửa chuẩn ngủ.

Ôn Lương mặc đồ ngủ từ nhà vệ sinh bước , định trèo lên giường, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cô tưởng là Phó Thi Phàm về, mở cửa thì thấy Phó Tranh đang ở cửa.

Nhân lúc Ôn Lương còn đang ngẩn , sải bước .

“Anh làm gì?” Ôn Lương hồn, bước vội tới chắn mặt , giơ tay cản đường.

Phó Tranh bình tĩnh đáp: “Ngủ.”

Ôn Lương trố mắt: “Anh ngủ ở phòng em? Anh đùa đấy ?”

“Đây là phòng của chúng .” Phó Tranh nghiêm túc .

Ôn Lương khựng .

Khi họ ly hôn, mỗi về nhà tổ, phòng đúng là phòng dành cho hai vợ chồng họ.

“Giờ ly hôn , qua phòng khác .”

“Hết phòng .”

“Hết là ?”

“Chú thím hai chiếm một phòng, Phó Thanh một phòng, cô Phó Sinh một phòng, cả một phòng, chị dâu với Việt nhi một phòng, cộng với em nữa là hết phòng.

Phòng khách còn dọn, chăn gối.”

Dì giúp việc vốn ngờ Phó Việt với Tô Thanh Vân ngủ riêng.

Ôn Lương , nghĩ một lát : “Anh qua ngủ với cả hoặc Phó Sinh , đừng bám em nữa.”

“Anh qua , Phó Sinh gọi điện thoại suốt đêm với bạn gái, cả đang gọi video với ai đó, còn thấy tiếng phụ nữ…”

Phó Tranh nghiêm túc.

Không hề dối – Phó Việt đúng là đang họp video, và đúng là giọng nữ, chỉ là cuộc họp quốc tế.

Lúc Phó Tranh tới, Phó Việt còn sẽ thư phòng họp, nhường phòng cho em trai, nhưng từ chối.

Dưới sự “dẫn dắt” của Phó Tranh, Ôn Lương tưởng cả đang gọi cho ^nh bên ngoài, khẽ nhíu mày khó chịu.

Còn đang do dự thì Phó Tranh mở tủ quần áo lấy đồ ngủ, cởi áo len, tháo nút áo sơ mi.

Ôn Lương hốt hoảng: “Ê, đợi !”

“Sao thế?” Bàn tay dài đang cởi nút áo của Phó Tranh khựng .

“Hay… ngủ ghế sofa …” Ôn Lương gợi ý.

Phó Tranh buông tay, mím môi, đôi mắt cụp xuống, ánh mắt vô tội cô.

Không hiểu , Ôn Lương chột , đầu sang chỗ khác.

“Chỉ một đêm thôi mà. Lúc ở Úc, trong ^nh huống như thế mà cũng làm gì em, em sợ gì chứ?”

Ôn Lương: “…”

Thấy cô , Phó Tranh cúi đầu thở dài, bắt đầu mặc áo: “Không ngờ em sợ đến , nhớ hồi trực thăng, em bám chặt lấy như bạch tuộc, ôm hôn…”

“Được ! Anh ngủ bên trong!” Ôn Lương giơ tay làm động tác ‘dừng ’, nhượng bộ, “ nhớ là nghiêm chỉnh, giở trò.”

“Dĩ nhiên .”

Trong mắt Phó Tranh hiện lên tia đắc ý, đồ ngủ nhà vệ sinh rửa mặt.

Khi ngoài thì Ôn Lương ở mé ngoài giường, phía bên trong đặt sẵn một bộ chăn gối.

“Anh tắt đèn nhé?” Phó Tranh hỏi.

Ôn Lương nhắm mắt, khẽ “ừ” một tiếng.

Phó Tranh tắt đèn, nhấc chăn lên, chui giường.

Lâu cạnh Phó Tranh, Ôn Lương mãi mới ngủ . Một lúc lâu , cô mới .

Nửa đêm, lúc nửa đêm giao thừa, tiếng pháo hoa bên ngoài khiến Ôn Lương tỉnh giấc. Mơ màng, cô cảm thấy lưng như một cái lò sưởi, khiến ấm áp dễ chịu trong đêm đông lạnh giá.

Ôn Lương khẽ rúc gần.

Chợt nhận điều gì đó đúng, cô bật mở mắt, đầu nghiến răng:

“Phó Tranh!”

Loading...