Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 360: Quả nhiên là anh em ruột
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:31:41
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Lương , ngạc nhiên.
Đến giờ nấu cơm, cô xuống bếp phụ giúp.
Nhị Thẩm và Tô Thanh Vân đang bận rộn trong bếp, thì sơ chế, thì cắt thái, ba đàn ông nhà họ Phó cũng góp mặt: rút chỉ tôm, chặt sườn.
Trong phòng khách chỉ còn bà cụ và hai đứa trẻ.
Ôn Lương theo bản năng liếc Tô Thanh Vân, sang Phó Việt – đang ướp đùi gà. Hai vợ chồng họ hình như thật sự chuyện – chút giao tiếp tương tác nào.
Nhất là Tô Thanh Vân, đến liếc chồng cũng . Còn Phó Việt thì mấy đưa mắt vợ, nhưng đành thu ánh mắt về.
Bữa cơm tất niên vô cùng phong phú, thức ăn đầy ắp cả một bàn tròn lớn.
Đến giờ ăn, cả nhà lượt chỗ.
Lúc sắp xếp chỗ , Tô Thanh Vân cố ý chọn, chỉ chỗ bên cạnh Ôn Lương :
“Chỗ đặt thêm hai ghế trẻ em, để Duệ Nhi và Phàm Phàm cùng .”
Ôn Lương hiểu cô cạnh Phó Việt, nên thuận nước đẩy thuyền, gật đầu đồng ý.
Lúc Phó Thanh Nguyệt xuống lầu, Phó Thi Phàm sớm cạnh Ôn Lương, đang ríu rít gì đó với Phó Việt.
Cô lộ vẻ vui, xuống cạnh bà cụ với Phó Thi Phàm:
“Phàm Phàm, đây với bà nội!”
Phó Thi Phàm ngẩng đầu, chu chu đôi môi hồng hồng: “Bà nội ơi, con với thím.”
Chưa đợi Ôn Lương lên tiếng, Tô Thanh Vân tiếp lời: “Cô , để Phàm Phàm đây , chơi với Duệ Nhi luôn cho tiện.”
Dù cũng là cô dùng con cái làm cái cớ, lúc dĩ nhiên lên tiếng đỡ lời cho Ôn Lương.
Phó Thanh Nguyệt còn định thêm gì đó, nhưng bà cụ kéo nhẹ cổ tay cô, trầm giọng:
“Ăn cơm tất niên, con bớt lời một chút .”
Phó Thanh Nguyệt hừ lạnh, liếc Ôn Lương một cái đầy lạnh lẽo, mới thêm nữa.
Lúc ăn cơm, Phó Việt chủ động gắp thức ăn cho Tô Thanh Vân, nhưng cô thèm lấy một , cũng chẳng hề đụng đũa món đó.
Sau bữa tất niên, cả nhà họ Phó trong phòng khách thức đêm đón giao thừa, lập bàn chơi mạt chược.
Ôn Lương chơi, ở bàn ăn chơi xúc xắc với Phó Thi Phàm.
Phó Việt cũng chạy sang, hai đứa chơi chán cùng kéo sân.
Trên bàn chỉ còn Ôn Lương và Tô Thanh Vân.
Ôn Lương liếc về phía bàn mạt chược, như lơ đãng hỏi: “Chị dâu, chị với cả cãi ?”
Tô Thanh Vân ngạc nhiên cô.
Ôn Lương mỉm :
“Biểu hiện của hai rõ quá, từ chiều đến giờ, quá năm câu.”
Tô Thanh Vân khẽ , nhưng nụ đầy cay đắng, chỉ lắc đầu .
Thấy cô nhắc đến, Ôn Lương cũng gặng hỏi nữa.
Mấy giây , Tô Thanh Vân bỗng khẽ:
“A Lương… lúc em Nhị ca phụ nữ khác, em cảm thấy thế nào?”
Ôn Lương ngạc nhiên – lẽ nào Phó Việt ngoại ^nh?
Cô nhớ tâm trạng của khi – rõ ràng chỉ mới nửa năm , mà giờ như qua cả một đời .
“Cảm giác … chắc là trái tim c.h.ế.t lặng… Trước hôm công tác về một ngày, em mang thai, mừng lắm, chỉ mong về để cùng chia sẻ tin vui… Ai ngờ…”
Ôn Lương ánh mắt dần đờ đẫn, xa xăm mà lẩm bẩm, tiếng nhỏ dần im bặt.
Cô thu ánh , nở một nụ nhẹ như buông xuống tất cả:
“ cũng qua . Cho nên chị dâu, điều quan trọng nhất là chị hiểu rõ bản gì. Theo em thấy, ý cả chắc là ly hôn.”
Hồi đó, cô ^nh cảm ràng buộc, trong lòng còn mong Phó Tranh đầu, thành lún quá sâu, chịu tổn thương nhiều hơn.
Đau dài bằng đau ngắn.
Nếu lúc đó cô dứt khoát sớm một chút, ly hôn thẳng thắn với Phó Tranh, lẽ mất đứa con, lẽ ông ngoại cũng đột ngột như .
Tô Thanh Vân khẽ khổ, ánh mắt đầy m.ô.n.g lung: “Hiểu rõ bản gì…”
Trong lòng cô sớm một cái gai – cứ giả vờ như chuyện gì xảy , tiếp tục sống cùng Phó Việt, cô làm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-360-qua-nhien-la-anh-em-ruot.html.]
một khi ly hôn, Phó Việt nhất định sẽ giữ con nhà họ Phó, còn cô thì rời xa con trai .
“Chị thật sự gì nữa…” – cô lẩm bẩm như mất hồn –
“Tháng , chị thấy giọng phụ nữ trong điện thoại , giải thích gì cả, ngược còn né tránh… Trước dù nhận điện thoại của ai, cũng từng giấu chị, mấy cô thư ký bạn bè nữ chị đều rõ… Thế nên chị bắt đầu để ý. Rồi một hôm,
chị ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ… còn tóc, tay và cổ còn cả vết cào, rõ ràng là móng tay phụ nữ để …”
“Chị thẳng với . Anh bảo giữa họ gì… ha… chị hỏi là ai, chịu … Anh tưởng chị ngốc chắc?”
Nghe giọng, rõ ràng Tô Thanh Vân vẫn còn ^nh cảm với Phó Việt.
Chỉ là… trong lòng thể vượt qua rào cản đó.
Trong ^nh cảnh , Ôn Lương cũng chẳng thể chị đưa lựa chọn, chỉ thấy chút cảm khái.
Hồi cô mới về nhà họ Phó, Tô Thanh Vân và Phó Việt yêu . Khi Ôn Lương học năm nhất, họ làm đám cưới – lãng mạn, hoành tráng. Cô là tận mắt chứng kiến tất cả.
Sau đó Tô Thanh Vân mang thai, nhưng đứa bé giữ . Phải tĩnh dưỡng lâu, mới Phó Việt.
Khi , Ôn Lương từng ngưỡng mộ chị – ngưỡng mộ một cặp vợ chồng yêu thương , gia đình hòa thuận ấm êm.
Vậy mà giờ đây, cái gia đình tưởng như hạnh phúc cũng bắt đầu rạn vỡ.
Phó Tranh, Phó Việt – quả nhiên là em ruột.
Ôn Lương liếc về phía bàn mạt chược – nơi Phó Tranh đang .
Truyện nhà Xua Xim
Không ngờ vặn bắt gặp ánh mắt cũng đang sang.
Ánh mắt chạm , Ôn Lương lập tức dời tầm .
Khóe môi Phó Tranh khẽ cong, ánh mắt chợt lóe tia , cúi đầu tiếp tục đánh bài.
“Tôi ngoài xem Duệ Nhi với Phàm Phàm một chút.” – Tô Thanh Vân liếc phía lưng Ôn Lương, dậy bước ngoài.
“Em cũng .”
Ôn Lương uống một ngụm nước, dậy.
Bất ngờ – “bốp” một tiếng.
“A!” – Ôn Lương nhăn cả mặt, tay ôm lấy đầu, phắt Phó Tranh phía :
“Anh đến từ lúc nào ? Đi mà chẳng chút tiếng động gì cả!”
Phó Tranh xoa xoa cằm, mắt mang theo vẻ ấm ức: “Anh làm em bất ngờ lên?”
Ôn Lương trợn mắt, xoa đầu ngoài.
Phó Tranh bóng lưng cô, bước chân nhanh chóng đuổi theo.
Trong khu dân cư đang hoạt động, Phó Thi Phàm với Phó Duệ chạy mất, Tô Thanh Vân cũng thấy .
Ôn Lương còn tới cổng thì Phó Tranh đuổi kịp, nắm lấy cổ tay cô:
“A Lương.”
“Gì ?”
“Xin .” – Phó Tranh khẽ .
Anh thấy những lời cô khi nãy.
Trước hôm công tác về, cô thai, vô cùng háo hức chia sẻ niềm vui với .
cô chờ ở sân bay suốt mấy tiếng, vẫn chẳng thấy bóng dáng .
Cô trong phòng khách, chờ đến tận khuya, đến mức ngủ quên luôn.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng suốt đêm – là vì cô chờ về.
khi đó, hiểu ánh đèn ý nghĩa gì.
Cho đến một ngày, về nhà – căn nhà chìm trong bóng tối.
Ôn Lương nhướng mày , hiểu: “Lại nữa đây?”
Tự dưng xin ?
Ánh đèn vàng ấm ngoài sân hắt lên gương mặt Phó Tranh. Sống mũi cao thẳng chia ánh sáng thành hai nửa, một nửa chìm trong bóng tối, một nửa rực rỡ ánh đèn.
Đôi mắt đen thẫm, Ôn Lương lâu, khẽ lắc đầu:
“Không gì… chúc em năm mới vui vẻ.”
Ôn Lương: “…”