Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 328: Bóng Ma Không Tan

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:23:08
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ra khỏi rạp chiếu phim, Ôn Lương đưa tay vén lọn tóc bên tai, hỏi:

“Những vật liệu đánh giá đạt chuẩn, nhà em còn giữ ?”

Mạnh Sách gật đầu:

“Nhà em còn một lô. Ban đầu tính đưa tới chỗ chủ nhà, nhưng kịp thì tố cáo .”

“Vậy về nhà em lấy một ít .”

“Vâng.”

Hai cùng đến bãi đỗ xe, Ôn Lương ghế lái, Mạnh Sách ghế phụ.

Cậu cài dây an xong, thấy Ôn Lương đang khởi động xe, bỗng chút ngại ngùng: “Chị ơi, là để em lái nhé?”

Ôn Lương nghiêng đầu nhẹ:

“Thôi để chị lái . Bằng lái nước ngoài của em, ở trong nước vẫn cần đăng ký mới dùng .”

“Vậy để hôm nào em làm .” Mạnh Sách ngoan ngoãn đáp. ...

Nửa tiếng , Ôn Lương đỗ xe ở bãi đỗ công cộng gần khu nhà của Mạnh Sách.

“Em lên lấy , chị xuống .”

“Vậy chị đợi em ở đây nhé, em sẽ nhanh thôi.” Mạnh Sách tháo dây an , bước xuống xe. Khi chuẩn đóng cửa, Ôn Lương gọi với theo: “À đúng , đừng với ba em về chị.”

Mạnh Sách sững , theo phản xạ hỏi:

“Tại ? Chị giúp em chuyện lớn như thế, em còn tính mời chị về nhà ăn cơm nữa mà!”

Thật là, cô sợ khi Mạnh Kim Đường phận của cô sẽ sinh nghi, đề phòng.

những điều đó thể , nên Ôn Lương chỉ bình thản, đôi mắt đào hoa sâu thẳm thẳng , ánh mắt lấp lánh:

“Vì chị từng ly hôn ... Chị nghĩ, hầu hết các bậc cha sẽ chấp nhận con trai quen với một phụ nữ lớn tuổi và từng đổ vỡ.”

Nhất là khi Mạnh Sách là một trai xuất sắc.

Mạnh Sách như thể mở thông bộ huyệt đạo, khóe môi ngày càng cong lên, nụ rạng rỡ như chú chó lớn đáng yêu, còn để lộ chiếc răng nanh nhỏ: “Em hiểu , chị ơi! Em nhất định sẽ nhắc đến chị !”

Nói xong, vẫy tay với Ôn Lương, mặt mày hớn hở trở về nhà.

Chị thế... là cũng chút thích , cũng thử cùng ?

Mạnh Sách vui đến bay bổng, đường mà cứ như đang bước mây.

mà chị đúng, chắc chắn sẽ đồng ý.

Mẹ khá truyền thống, dạo còn nhờ giới thiệu cho vài cô gái làm bác sĩ, giáo viên...

Truyện nhà Xua Xim

sẽ dễ dàng khuất phục .

Giờ mà nhắc đến chị với ba thì thích hợp. Nếu đánh , khi ép xem mắt, quản lý chặt hơn nữa.

Đợi , khi và chị ở bên , chắc chắn hơn, cũng muộn.

Vật liệu bên đội xây dựng nhà Mạnh Kim Đường tố cáo đạt tiêu chuẩn gồm sơn tường nhũ tương tổng hợp và ống nhựa polyethylene.

Mạnh Sách lấy một ít sơn cùng mấy đoạn ống, chạy nhanh khỏi khu nhà, đặt ghế xe.

Cậu mở cửa, ghế phụ, thở hổn hển thắt dây an :

“Chị ơi, ba em mới hỏi chị đấy.”

Hai tay Ôn Lương đặt vô lăng khẽ siết :

“Thế ?”

Mạnh Sách nhe răng :

“May mà chị dặn . Em chị là đồng nghiệp cũ, nhiệt tình giúp đỡ.”

Ôn Lương mỉm :

“Cũng dối, xem như là đồng nghiệp cũ thật.”

Mạnh Sách cũng , mắt sáng như ánh :

“Em cũng nghĩ !”

Ôn Lương bật khẽ, đó khởi động xe, lái đến trung tâm kiểm nghiệm.

Sau khi nộp vật liệu cho bộ phận kiểm định, hai cùng bước ngoài.

Mạnh Sách vẫn kết thúc cuộc gặp, chỉ tay về phía :

“Chị ơi, em nhớ trong trung tâm thương mại mới mở tiệm bánh, qua xem thử nha?”

Đón lấy ánh mắt mong đợi của , Ôn Lương khẽ gật đầu.

Hai sánh vai, trò chuyện nhẹ nhàng, như đang tản bộ quảng trường.

Bên đường qua kẻ vội vã, chỉ họ là thong thả bước , chuyện vu vơ.

Bất chợt, trong lúc vung tay, cánh tay của Mạnh Sách khẽ chạm tay Ôn Lương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-328-bong-ma-khong-tan.html.]

Cô theo phản xạ rụt tay , tiếp tục bước về phía , miệng vẫn đều đều:

“... Mấy tiệm bánh ở khu Kim Đỉnh chị đều thử qua …”

Mạnh Sách cúi thấp mắt, chẳng lọt lời nào của cô.

Tai đỏ ửng, nhắm mắt , lấy hết can đảm, đột nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của Ôn Lương.

Tay lớn hơn tay cô một vòng, vặn bao trọn lấy.

Cảm giác da thịt kề sát khiến Ôn Lương bất giác cứng đờ. Cô rút tay theo phản xạ.

cuối cùng, cô kìm .

Ôn Lương mím môi, cúi đầu, lời nào.

Lúc cô chỉ thấy gượng gạo, trong lòng yên, như đống lửa.

Trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt của Phó Tranh, khiến tim cô càng trĩu nặng.

Tại nghĩ đến ?

Mình thật là điên !

Tâm tư rối loạn, Ôn Lương để Mạnh Sách phát hiện, đành cúi đầu che giấu cảm xúc.

Mạnh Sách :

“Chị ơi, tay chị lạnh đó. Sau ngoài mặc ấm, kẻo cảm lạnh.”

Ôn Lương đáp:

“Có lẽ là do thể chất thôi, tay chị mùa đông lúc nào cũng lạnh.”

“Vậy , mỗi mùa đông, em sẽ sưởi tay cho chị.” – giọng dịu dàng như nước.

Ôn Lương đáp.

Cô thật sự gì lúc .

Mạnh Sách tưởng cô ngại ngùng.

Không , chuyện đang dần tiến triển theo hướng mà.

Hai tới cửa hàng bánh.

Nhìn các loại bánh nhỏ xinh trong tủ kính, thấy ánh mắt Ôn Lương lấp lánh, Mạnh Sách hỏi: “Chị thích loại nào? Black Forest nhé?”

Sắc mặt Ôn Lương lập tức sầm xuống:

“Không thích. Chị ăn chocolate.”

Nhìn thấy bánh black forest, cô nhớ đến những ký ức chẳng vui vẻ gì.

Và cả Phó Tranh – đàn ông dù biến mất khỏi tầm mắt cô, nhưng vẫn như bóng ma, bám riết lấy tâm trí cô.

“Vậy chọn loại khác.”

Cuối cùng, Ôn Lương chọn một miếng bánh vị matcha, một miếng red velvet, và một miếng tiramisu.

Mua bánh xong, họ tiện thể ghé tiệm sữa mua thêm vài ly.

Lúc rời trung tâm thương mại, mặt trời lặn, trời bắt đầu tối.

Ôn Lương đưa Mạnh Sách về nhà, đó đến biệt thự cũ đón Phó Thi Phàm.

Cô bé ghế sofa, đung đưa đôi chân ngắn, chút bực bội:

“Thím ơi, giờ thím mới tới đón con hả!”

Ôn Lương xuống cạnh bé, xoa đầu bé dịu dàng: “Thím chút việc.”

Phó Thi Phàm gì thêm.

Ôn Lương trò chuyện với bà cụ một lúc, dẫn Thi Phàm rời .

Cô bé trèo lên ghế ô tô, thấy bánh ngọt và sữa bên cạnh thì mắt sáng rực:

“Ui da, bánh nè! Con ăn!”

Ôn Lương ghế lái, thắt dây an :

“Muốn ăn thì tự mở .”

Phó Thi Phàm bóc một cái bánh nhỏ, mở thêm một ly sữa, ăn uống, miệng phồng phồng : “Ngon quá trời luôn! Trà cũng ngon nữa!”

Ôn Lương kính chiếu hậu, thấy hai má bé con phồng lên như con sóc, khẽ mỉm , khởi động xe.

Đột nhiên, Phó Thi Phàm đảo tròn mắt, tinh quái : “Ơ… thím ơi, con ! Có thím chơi với… với Mạnh đó ?”

Ôn Lương: “…”

Rõ ràng ?

“…Sao con ?”

Phó Thi Phàm moi từ hai tấm vé xem phim, đôi mắt nhỏ lấp lánh như ánh đèn cảnh sát: “Bằng chứng còn phi tang nha!”

Ôn Lương: “…”

Loading...