Mấy xung quanh đang rì rầm to nhỏ, thấy câu đó liền đồng loạt sang.
Dưới ánh mắt của , Ôn Lương khựng một chút gật đầu nhàn nhạt, “Chu Vũ là bạn của bọn .”
Mấy bạn học cô đầy ngưỡng mộ, sang với Ôn Lương:
“Vậy Ôn Lương, Thi Thi, thể giúp tụi xin chữ ký của Chu Vũ ?”
“ cũng ! Làm ơn giúp với…”
“Tôi nữa, cũng ! Cảm ơn Thi Thi, cảm ơn Ôn Lương!”
“Thi Thi ơi, em cũng xin…”
Ôn Lương còn kịp trả lời, Đường Thi Thi đập tay lên ngực, vỗ vỗ khí thế, đáp ngay: “Được chứ! Không thành vấn đề!”
“Thi Thi chị ghê!”
“Cảm ơn chị nhiều lắm!”
“Thi Thi, chắc chị với Chu Vũ lắm ha? Ảnh đưa chị tới tận nơi luôn mà!”
Ánh mắt Diệp Hoài chợt tối .
Nhiều bạn học vây quanh Đường Thi Thi trò chuyện ngừng.
Diêu Tĩnh Vũ thấy cảnh đó, trong mắt lóe lên một tia đố kỵ, hai tay siết chặt.
Tại ?
Tại Đường Thi Thi lúc nào cũng yêu mến hơn cô, bất kể là bạn học ... Diệp Hoài?
Cô thua kém gì Đường Thi Thi chứ?
Lại hỏi:
“Thi Thi, chị còn quen ngôi nào khác nữa ?”
Đường Thi Thi ợ một cái rõ to, hớn hở:
“Có chứ, ví dụ như…”
Cô bắt đầu đếm ngón tay, định kể tên mấy nổi tiếng.
Ôn Lương nhanh chóng ngắt lời:
“Đường, ăn no ?”
“Rồi.” – Đường Thi Thi chuyển chủ đề nhanh như chớp – “Rượu ? Còn rượu ? Tớ uống tiếp!”
“Không , thể uống thêm nữa. Chúng nên về .”
“Khôngggg~ Tớ còn uống mà!” – Thi Thi nhăn mày, giọng nũng nịu, tay bấu lấy cánh tay Ôn Lương, mắt bắt đầu mơ màng rõ tiêu cự.
“Không .” – Ôn Lương dậy, định kéo cô – “Về nhà thôi.”
“Ôn Lương, Thi Thi về thì ở thêm một chút cũng mà.” – Có bạn học can ngăn.
Đường Thi Thi ngẩng đầu Ôn Lương, mặt mày ngây ngô như trẻ con, chu môi :
“Tớ ! Em uống nữa cơ!”
Ôn Lương đành cúi sát tai cô, thì thầm:
“Cậu để Diêu Tĩnh Vũ và Diệp Hoài thấy say khướt, mất mặt gì?”
Nghe đến hai cái tên đó, Đường Thi Thi lập tức như lò xo bật dậy, lắc đầu như trống bỏi:
“Không! Về! Về liền!”
“Đấy, thế mới ngoan!” – Ôn Lương đỡ lấy cô, dìu ngoài với các bạn học – “Đường say , bọn về nhé!”
Mọi ngăn nữa, chỉ nhắc:
“Thi Thi ơi, nhớ xin chữ ký của Chu Vũ giúp nha!”
“Yên tâm, nhớ kỹ !”
Ra đến bãi đậu xe ngầm, Ôn Lương đưa Đường Thi Thi ghế :
“Chúng tiện đường ghé qua nhà cũ đón Phàm Phàm luôn nhé. Em mệt thì cứ ngủ ở ghế một lúc.”
Đường Thi Thi trả lời.
Ra khỏi phòng tiệc, tâm trạng cô bỗng trở nên trầm lặng.
Đêm tối mờ mịt, Ôn Lương đang tập trung lái xe thì bỗng thấy tiếng nức nở từ phía .
Cô qua gương chiếu hậu thì thấy Đường Thi Thi từ khi nào ròng, nước mắt lã chã.
Ôn Lương giật , gặp đèn đỏ suýt quên đạp phanh: “Đường Đường, ?”
Biết bao năm, đây là đầu tiên Ôn Lương thấy Đường Thi Thi thảm như thế.
Thi Thi lẩm bẩm:
“...Tại về… Lúc bỏ thì dứt khoát như … giờ làm gì…”
Ôn Lương ngắt lời.
Có lẽ việc gặp Diệp Hoài tối nay gợi quá khứ đau lòng của cô.
Ôn Lương quen Đường Thi Thi ba năm, trong suốt thời gian , cô từng Thi Thi nhắc đến Diệp Hoài, như thể đó từng tồn tại.
Ba năm qua, mỗi gặp, Thi Thi luôn vui vẻ, tươi , nhiệt tình rạng rỡ.
Ai cũng nỗi đau riêng, chỉ là cô chọn giấu kín, chôn sâu trong tim, dùng nụ để đối mặt cuộc sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-324-di-mot-lan-la-bay-nam.html.]
Nếu vì buổi họp lớp , ký ức u ám lẽ mãi cô vùi chặt trong góc tối tâm hồn.
Lúc Ôn Lương mới hiểu tại Đường Thi Thi thích sưu tầm ảnh “soái ca mạng”, thích mời phục vụ nam uống rượu, hát hò, nhưng từng thật lòng yêu ai.
Có lẽ sâu trong tim cô vẫn quên Diệp Hoài, hoặc là từng tổn thương quá sâu nên dám tin tình yêu nữa.
“…Năm đó tớ hạ thấp , chỉ mong ở … mà vẫn bỏ … Một là bảy năm… Giờ làm gì chứ?!” – Giọng cô nghẹn ngào.
Âm thanh run rẩy trong tiếng khiến tim Ôn Lương cũng quặn thắt.
Cô từng thấy Đường Thi Thi tủi đến .
Bảy năm , lúc đó Đường Thi Thi mới đại học.
“A Lương, tớ từng yêu đến mức nào … Bố tớ tớ du học, nhưng vì tớ nỡ… tớ thuyết phục họ cho ở … Thế mà… đột ngột , chừa một chút lối thoát nào…”
“Về thì về … còn cố tình xuất hiện mặt tớ làm
gì…”
Thi Thi tiếp tục lẩm bẩm gì đó, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ, Ôn Lương rõ nữa.
Cô dần ghế , nước mắt khô má, miệng vẫn lẩm bẩm trong mơ.
Tới nhà cũ, Ôn Lương nhẹ nhàng xuống xe, đón Phó Thi Phàm.
Cô dặn :
“Dì Đường ngủ , tối nay con ghế phụ nhé, lên xe đừng to.”
Phó Thi Phàm ngoan ngoãn gật đầu.
Xe chạy về khu nhà, dừng ở tầng hầm.
Ôn Lương khẽ lay gọi:
“Đường Đường, tỉnh dậy nào, về tới nhà ! Về nhà ngủ tiếp.”
Gọi hai , Đường Thi Thi mới mở hé một bên mắt, ngáp dài, nước mắt trào .
Cô lim dim qua cửa kính xe, giọng ngái ngủ:
Truyện nhà Xua Xim
“Tới hả?”
Ừ, lên nhà ngủ tiếp.” Ờ…”
Thi Thi lề mề bò xuống xe.
Vào thang máy, cô như mất xương, tựa tường, mắt nhắm nghiền, trông như sắp ngủ gật.
“Đinh—” thang máy dừng.
Cô mở mắt, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Ôn Lương.
Bối rối hỏi:
“Cậu em hoài làm gì ?”
“Sợ nghĩ quẩn.”
Đường Thi Thi tròn mắt:
“Nghĩ quẩn? xem thường quá đó nha!
Dựa cái cặp rác Diêu Tĩnh Vũ với Diệp Hoài mà khiến nghĩ quẩn á? Quá đề cao họ !”
Ôn Lương: “…”
Không hiểu hồi nãy ai như mưa xe.
Chắc là ngủ một giấc quên hết .
Mà quên cũng .
Vẫn là Đường Thi Thi gan lì, trời sợ đất sợ khiến yên tâm hơn.
“Cậu nghĩ quẩn là , chỉ là…”
“Chỉ là ?”
“Nếu theo lối suy nghĩ của Diêu Tĩnh Vũ, thì để đè bẹp cô , cần tìm một bạn trai còn xuất sắc hơn Diệp Hoài. Nhân tiện khiến Diệp rác rưởi hối tiếc. Cậu tính tới ?”
Thi Thi nhíu mày, nghĩ nghĩ bảo:
“Cũng đúng ha… mà, tìm xuất sắc hơn Diệp rác giờ?”
Diệp Hoài là thủ khoa năm đó, nghiệp trường Nhất Trung Giang Thành, thi đại học thì chắc chắn đỗ trường top đầu, mấy năm nay làm ăn khá ở nước ngoài.
Nếu cũng chẳng dám trở về.
Quan trọng là… còn trai nữa.
Thành tích ngang thì ai bằng .
Đẹp ngang thì ai thành công bằng .
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Thi Thi mới chợt nhớ tới một :
“Cũng một … chỉ là…”
Ôn Lương lập tức hỏi:
“Ai ?”
Đường Thi Thi trầm mặc hai giây, đáp:
“Phó Hôn Quân.”
Ôn Lương: “…”