Ánh mắt Phó Tranh tối , như thể đang hồi tưởng điều gì đó.
Anh đầu Ôn Lương, đôi lông mày rậm hắt bóng lên hốc mắt, tạo thành những đường nét sắc lạnh. Đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa ý vị khó đoán. Ôn Lương thầm rủa “đồ sắc quỷ”, lạnh lùng trừng mắt đáp .
Phó Tranh những tức giận, mà còn khẽ một tiếng.
Tiếng của trong trẻo, nhưng khiến sống lưng Ôn Lương khẽ run lên.
Cô vội vàng chuyển chủ đề:
“Phàm Phàm, các con bài tập nghỉ đông ?”
Phó Thi Phàm ngẩng đầu, chớp mắt mấy cái:
“Có ạ, nhưng mấy bài dễ thôi.”
“Vậy …” Ôn Lương gật gù.
“Chú ơi, bây giờ cháu về nhà ? Cháu cũng dự tiệc rượu cơ!” – Phó Thi Phàm ngước Phó Tranh, còn lắc lắc cánh tay .
“Phàm Phàm, ngoan nào, để chú đưa con về . Lúc chú sẽ mua bánh cho con.”
“Cháu ăn bánh, cháu tiệc rượu cơ!”
“Không .”
“Hứ! Không thèm chuyện với chú nữa!” – Cô nhóc bĩu môi, giận dỗi sang ôm lấy Ôn Lương – “Thím ơi, tối nay cháu ngủ cùng thím.”
Ôn Lương suýt chút nữa thì gật đầu đồng ý.
Cô chần chừ vài giây dịu giọng:
“Phàm Phàm, tối nay thím về muộn, con ngủ một
?”
Phó Thi Phàm nghiêm túc đáp: “Cháu thể chờ thím mà.”
“ thím về muộn quá, tiện chăm con.”
“Cháu tự chăm mà! Cháu tự rửa mặt, đánh răng, cũng tự quần áo. Nếu thím về muộn, cháu sẽ tự ngủ !”
Ôn Lương: “…”
Thấy Ôn Lương im lặng, đôi mắt trong veo của cô nhóc rưng rưng:
“Thím… thím thích cháu nữa ? Hay thím thấy cháu phiền?”
Nhìn ánh mắt lấp lánh đầy uất ức , trái tim Ôn Lương bỗng mềm nhũn.
“Không, thím từng thích con.”
“Thím dối! Thím chán Phàm Phàm đúng ? U u u… Thím ơi, đừng bỏ Phàm Phàm nhé, Phàm Phàm ngoan mà!” – Cô nhóc lấy tay che mặt, thút thít.
Nghe , Ôn Lương thấy cay xè nơi sống mũi, lập tức ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành:
“Phàm Phàm, thím chán con, thật đấy! Ngoan, đừng nữa, thím đồng ý với con mà.”
“Thật ạ? Thím lừa cháu chứ?” – giọng Phó Thi Phàm nghẹn ngào.
“Thật mà!” Ôn Lương gật đầu lia lịa, cúi đầu áp trán trán cô bé, dịu dàng:
“Thím lừa con. Giờ con về nhà thím , trong lúc thím về, nhớ lời cô Đường, ?”
Truyện nhà Xua Xim
“Con ngay mà, thím là thương con nhất!” Phó Thi Phàm lập tức ôm chầm lấy Ôn Lương, ngửa mặt tít mắt. Đôi mắt cô bé ánh lên vẻ đắc ý, mặt hề còn giọt nước mắt nào.
Ôn Lương ngớ , chợt hiểu lừa.
Cô thò tay cù nách cô nhóc:
“Phó Thi Phàm! Con còn giả vờ nữa hả!”
“Ha ha ha! Thím đừng cù nữa… Ha ha… con sai ! Con dám nữa !” – Phó Thi Phàm né, giọng ríu rít cầu xin tha thứ.
Phó Tranh cạnh, hai chân vắt chéo, tựa lưng ghế. Đôi tay dài thon trắng muốt đặt đùi, khóe môi cong lên, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều.
Phó Thi Phàm đến chảy cả nước mắt, nhịn bò sang chỗ Phó Tranh, chui lòng : “Chú ơi, cứu cháu với! Cháu sắp c.h.ế.t mất!”
Phó Tranh ôm lấy cô nhóc bằng một tay, tay khẽ nắm lấy bàn tay Ôn Lương:
“Được , đừng nghịch nữa.”
Giọng dịu dàng đến mức khiến lầm tưởng Ôn Lương mới là đứa trẻ cần dỗ.
Bàn tay lớn, những ngón tay thon dài, mu bàn tay trắng, gân xanh nổi rõ. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, bàn tay nóng thô ráp, miết nhẹ lên làn da mềm mại của cô, tê tê, ngứa ngứa.
Ôn Lương vội rụt tay :
“Tha cho con .”
Trong lòng cô thở dài một .
Từ chối thất bại, giữ cách cũng thất bại.
Thôi, cứ coi như đây là cuối cùng.
Lần , nhất định từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-315-day-la-lan-cuoi-cung.html.]
Tài xế hỏi:
“Thưa ngài, cần đổi hướng ?”
“Không cần. Đến biệt thự lấy mấy bộ quần áo cho Phàm Phàm , chỗ phu nhân.”
“Vâng.”
Xe dừng cổng khu biệt thự, Ôn Lương xuống xe, xách túi quần áo, đích đưa Phó Thi Phàm lên nhà. Đường Thi Thi đang thoải mái sofa chơi điện thoại, thấy Ôn Lương về thì định : “Đưa nó—”
Chưa kịp hết, cô thấy Phó Thi Phàm ló từ phía , lập tức nuốt lời.
Ôn Lương chột , dám thẳng mắt Đường Thi Thi, chỉ đặt túi quần áo lên sofa: “Đường, tối nay trông giúp Phàm Phàm nhé, chút việc, về muộn.”
Trước mặt Phó Thi Phàm, Đường Thi Thi gật đầu nhanh:
“Được thôi, . Phàm Phàm, tối nay ăn cơm cùng cô Đường nhé!”
“Vâng ạ.” Phó Thi Phàm đáp, giọng ngọt lịm, “Làm phiền cô Đường .”
Ôn Lương sợ Phó Thi Phàm buồn chán, lấy iPad cho cô nhóc, dặn dò vài câu rời .
Vừa khỏi thang máy, điện thoại cô reo thông báo WeChat.
Mở , thấy tin nhắn của Đường Thi Thi kèm một sticker “khinh bỉ”:
“Cậu định làm trò gì ? Sao đưa nó về luôn ?”
Ôn Lương im lặng vài giây, mới trả lời:
“Yên tâm, đây là cuối.”
“Yên tâm cái quỷ .”
Đường Thi Thi lúc mới hiểu, Phó Tranh đúng là cáo già — rõ Ôn Lương mềm lòng với trẻ con, nên mới cố ý dùng Phó Thi Phàm để buộc chặt cô.
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc.” Ôn Lương đáp dứt khoát.
“Ừ, tin . À, tối nay bận gì thế? Đừng về muộn quá.”
“Việc riêng.”
Đường Thi Thi liền nghi ngờ:
“Đừng với tớ là liên quan đến Phó Tranh nhé?”
Ôn Lương: “…”
Lúc cô đến cổng khu nhà, mở cửa xe , bèn tắt màn hình, vờ như thấy.
Vài phút , cô mới nhắn :
“Sao thể chứ?”
“Ha.”
Xe dừng một studio tạo hình tư nhân.
Ôn Lương ngẩng lên , đúng là chỗ .
Cô tránh khỏi nhớ đến buổi tiệc từ thiện hôm đó — sự nhục nhã cả về tinh thần lẫn thể xác.
“Đang nghĩ gì ?” Phó Tranh thấy cô yên liền hỏi.
Ôn Lương giật : “Không gì.”
Bên trong studio, Ôn Lương gương trang điểm.
Chuyên viên trang điểm tẩy lớp trang điểm mặt cô khen:
“Da của cô thật…”
lời khen dứt, sắc mặt chuyên viên chợt khựng .
Làn da cô trắng mịn như lụa, nhưng đó vài vết sẹo sắc nét, chẳng khác nào móng vuốt cào xước.
Ôn Lương bắt gặp ánh , bình thản giải thích: “Trước đây từng thương thôi.”
Những vết sẹo sắc nhọn, ngay ngắn, như thể d.a.o cố ý khắc lên.
Chuyên viên :
“Da cô trắng, che cũng dễ.”
Phó Tranh bên cạnh, trong lòng nhói lên như ong đốt, đau đến tê dại.
Trang điểm xong, stylist chọn cho cô một bộ lễ phục cao cấp.
Khi cô từ phòng đồ bước , Phó Tranh đang sofa, ngẩng đầu , trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh diễm khó nắm bắt.
“Đi thôi.” Ôn Lương liếc một cái, giọng nhàn nhạt.
Phó Tranh mím môi, cổ họng chợt nghẹn .
Anh vẫn nhớ, khi mặc xong lễ phục, cô từng xoay một vòng mặt , hỏi: “Đẹp ?”
Còn bây giờ, cô chỉ liếc gương một cái lạnh nhạt bước .