Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 312: Thím thật sự sắp chạy mất rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:22:52
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Thi Phàm thấy đoạn trò chuyện giữa Ôn Lương và Mạnh Sách, khẽ hừ một tiếng, dậy nhà vệ sinh.

Cô bé lén lút gọi điện cho Phó Tranh, hạ giọng :

"Chú ơi, giờ con đang ở nhà thím."

"Chú đến đón con luôn nhé?" – giọng Phó Tranh vang lên trong điện thoại.

"Vâng... chú ơi, con cảm thấy..."

"Cảm thấy gì cơ?"

"Con cảm thấy... chú sắp còn cơ hội nữa ."

Phó Tranh: "..."

"Lúc tụi con ăn cơm trưa, thím chỉ lo chuyện với , chẳng thèm để ý gì đến con cả. Ăn xong, mời thím xem phim, thím cũng từ chối."

Khi câu , mặt Phó Thi Phàm chút ngượng ngùng.

Phó Tranh im lặng vài giây: "Còn gì nữa ?"

Chẳng lẽ Ôn Lương thật sự thích Mạnh Sách?

Anh cứ thấy gì đó sai sai.

"Còn nữa, con 'đào' tiền nhiều hơn nên gọi thêm mấy món, thím bảo con đừng cố ý gây sự, còn ... khi sẽ thành chú con. Nếu con cứ làm nữa, thím sẽ xa lánh con."

"Với cả... lúc nãy họ còn hẹn ăn tiếp. À đúng , Mạnh Sách còn ôm thím nữa!"

Dù sự thật là thím suýt ngã.

Phía bên điện thoại im lặng lâu.

Phó Thi Phàm đang định thêm gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng Ôn Lương:

"Phàm Phàm, xong đó?"

Phó Thi Phàm vội vàng đáp: "Thím ơi, con đang ị! Thối lắm!"

"Ồ, xong thì gọi thím, thím giúp con lau m.ô.n.g nhé."

Phó Thi Phàm mặt đỏ bừng: "Thím ơi, con tự làm mà!"

Hừ, thím coi thường con quá đó!

Nghe tiếng bước chân rời xa, Phó Thi Phàm nhỏ giọng với đồng hồ thông minh:

"Chú ơi, thím thật sự sắp chạy mất , chú mau nghĩ cách , con cúp máy đây!"

Cô bé dùng bàn tay múp míp ấn màn hình, cuộc gọi ngắt.

Ôn Lương thấy tiếng động, ngẩng đầu Phó Thi Phàm bước từ nhà vệ sinh, mỉm :

"Phàm Phàm giỏi quá, tự lau m.ô.n.g !"

Phó Thi Phàm: "..."

Vài phút , điện thoại Ôn Lương đổ chuông, là Phó Tranh gọi tới.

Cô bắt máy, giọng lạnh nhạt, thẳng vấn đề: "Có chuyện gì?"

"Giờ hai đang ở ? Tôi qua đón Phàm Phàm." "Ở nhà ."

"Được, đến ngay."

Phó Tranh định để lộ Phàm Phàm gọi cho , nên vẫn gọi một cuộc làm "màn che".

Hai mươi phút , chuông cửa vang lên.

Ôn Lương đoán là Phó Tranh, nhưng vẫn cảnh giác hỏi một câu qua cửa:

"Ai đấy?"

"Là , Phó Tranh."

Ôn Lương mở cửa, cũng chẳng , đầu trong:

"Phàm Phàm, chú con đến đón con ."

Phó Tranh im lặng theo nhà, tiện tay đóng cửa .

"Chú ơi!"

Phó Thi Phàm ôm lấy bé mèo Tuần Tuần, chạy "diễn sâu":

"Chú đến sớm quá ? Con còn chơi xong! Hay chú ghế đợi con chơi thêm chút nha?"

"Ừ, con chơi , chú đợi."

Phó Thi Phàm ôm mèo chạy phòng ngủ của Ôn Lương:

"Đi nào Tuần Tuần, chị cho em ăn thanh mèo nè~"

Lấy lý do cho mèo ăn là giả, mục đích là để nhường gian riêng cho chú và thím mới là thật.

Phó Tranh liếc biểu cảm lạnh nhạt của Ôn Lương, giữ nguyên vẻ mặt, xuống sofa:

"Không ngại chứ?"

"Nếu ngại, sẽ ?" – Ôn Lương khoanh tay, lạnh giọng hỏi.

"Không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-312-thim-that-su-sap-chay-mat-roi.html.]

"Vậy còn hỏi làm gì?"

Nói xong cô bếp.

Phó Tranh bóng lưng cô, khóe miệng bất giác nhếch lên, ánh mắt lóe lên ý .

Ôn Lương giờ khác nhiều, thấy... đáng yêu.

Hai phút , cô bưng ly nước nóng , lạnh nhạt đặt lên bàn mặt .

Truyện nhà Xua Xim

"Cảm ơn." – Phó Tranh nâng ly, ngẩng đầu cô chằm chằm.

Ôn Lương làm như thấy, xoay sang một bên, lấy máy ảnh xem ảnh chụp hôm nay.

Nói thật, cô vẫn xác định rõ chủ đề cho cuộc thi ảnh, giờ chỉ đang tìm cảm hứng.

Cô xem tập trung.

Bỗng thấy tai trái ngứa ngứa.

Ôn Lương đưa tay gãi nhẹ, tiếp tục xem ảnh.

Tai ngứa.

giơ tay gãi.

Tai trái vẫn ngứa, nóng ran, vành tai dần đỏ bừng lên.

Có gì đó... .

Cô bất ngờ thẳng , đầu , thì thấy Phó Tranh lưng từ lúc nào, hai tay chống lên lưng ghế, cúi thổi tai cô.

Vành tai Ôn Lương đỏ như chảy máu, lan đến tận gốc tai. Cô giận tím mặt:

"Phó Tranh, bệnh !"

Cô chẳng giỏi chửi , chỉ mỗi câu .

Phó Tranh nửa nửa , ánh mắt đầy ẩn ý:

"Ừ, bệnh, bệnh tương tư gặp em thì sống nổi."

Ôn Lương: "..."

Mấy câu học từ thế, mà sến quá trời.

buồn để ý, xoay định .

"Ôn Lương." – Phó Tranh gọi cô .

Nghe cái giọng là ho.

Cô làm như thấy, bước tiếp.

"Đừng vội , chuyện , liên quan đến Phàm Phàm."

Ôn Lương dừng , , đầy nghi hoặc: "Chuyện gì?"

"Ngồi xuống ."

Cô chọn ở đầu bên sofa, cách một "thiên hà", :

"Nói ."

Phó Tranh mím môi, ngừng vài giây :

"Tối thứ tư, Phàm Phàm gọi video với bà cô. Bà là em chăm con bé mấy ngày đó, liền nổi giận, làm Phàm Phàm sợ phát ."

Ôn Lương theo phản xạ về phía phòng ngủ.

rõ Phó Thanh Nguyệt ưa , nhưng ngờ đến mức ảnh hưởng cả đến Phàm Phàm.

"Xin , là suy nghĩ chu đáo. Sau , nên hạn chế cho Phàm Phàm đến đây."

tự , dù Phàm Phàm yêu quý cô cỡ nào, cũng thể bằng tình cảm ruột thịt với bà nội.

gây khó xử cho con bé, càng phá hỏng tình cảm giữa bà cháu.

"Không ý như ." – Phó Tranh thẳng mắt cô, nghiêm túc – "Tôi định để Phàm Phàm ở trong nước, em thấy ?"

Ôn Lương kinh ngạc : "Tại đột nhiên nghĩ ? Phàm Phàm chịu ở ? Bà cô đồng ý ?"

Thực , chuyện hôm đó, bà Thanh Nguyệt gọi điện cho nên chuyển qua gọi về nhà cũ, cuối cùng cũng miễn cưỡng xin .

Bà nội cũng giảng hòa.

Phó Tranh đưa thái độ gì.

Từ khi ý định để Phàm Phàm ở , vẫn từng d.a.o động.

Một là vì Phàm Phàm thông minh đáng yêu, cả nhà đều quý mến, bà nội già , yêu trẻ nhỏ. Hôm qua dẫn con bé về thăm, bà vui, Phàm Phàm cũng làm bà vui.

Hai là... vì tư lợi cá nhân. Ôn Lương thể sinh con nữa, cô thương Phàm Phàm, cô vui vẻ.

Hơn nữa, Phàm Phàm còn thể giúp duy trì mối liên hệ giữa và cô, để họ đến mức xa lạ.

Tất nhiên, cuối cùng vẫn xem ý Phàm Phàm.

"Với bà cô, , đợi hết kỳ nghỉ sẽ để Phàm Phàm tự chọn. Nếu con bé , thì sẽ cho nó học ở đây."

Dù bà Thanh Nguyệt đồng ý.

chuyện đó... quan trọng.

Ôn Lương "ừm" một tiếng, "Cũng , nhưng đến lúc đó đừng ép Phàm Phàm, bà cô vẫn là ruột thịt của nó."

Loading...