Sau khi Mạnh Sách rời , một bàn đồ ăn ngon đều để cho Ôn Lương và Phó Thi Phàm.
Trong lòng Ôn Lương chút nhẹ nhõm, thấy may mắn vì Mạnh Sách rời , đỡ đối mặt với mãi.
Phó Thi Phàm thì vui, hớn hở ăn thịt.
Miệng cô bé dính đầy dầu mỡ, hai bàn tay nhỏ cũng lem nhem nước sốt khi bóc tôm, ngẩng đầu với Ôn Lương:
“Thím ơi, bây giờ chẳng là giờ ăn trưa ? Sao bận quá ?”
“Anh còn làm việc kiếm tiền mà.”
“ thời gian ở bên thím, thím thấy cô đơn ? Chú của cháu tiền thời gian đó…”
Ôn Lương nhét một con tôm to miệng cô bé: “Ăn thôi, bịt cái miệng nhỏ .”
“Ư ư…” Phó Thi Phàm lấy con tôm , nhỏ giọng , “ mà là thật mà.”
“Cháu đang ăn đồ mời…”
“ tim cháu thuộc về chú.” Phó Thi Phàm nghiêm túc , “Chỉ một bữa cơm, thể mua chuộc cháu? Món thịt kho ngon quá trời.”
Ôn Lương: “…”
Khoảng hai mươi phút , Ôn Lương mở điện thoại, nhắn tin cho Mạnh Sách:
“Anh đến công ty ? Làm xong thì nhớ ăn chút gì , Phó Thanh cũng nghiêm khắc đến thế .”
Đóng kịch thì diễn cho tròn vai.
Một lúc lâu Mạnh Sách mới trả lời:
“Vừa thấy tin nhắn, cảm ơn chị nhắc.”
“Hôm nay thật xin , ngờ đột nhiên việc.”
Ôn Lương an ủi:
“Không , chuyện gì cũng thể xảy bất ngờ, thời gian thì gặp ăn cơm.”
“Chị, thứ Bảy chị rảnh ?”
Ôn Lương đoán ý : “Rảnh.”
“Trưa hôm đó để em mời chị ăn cơm, ?”
“Được.”
Mạnh Sách gửi một sticker vui mừng: “Tốt quá, hẹn gặp thứ Bảy!”
“Hẹn gặp thứ Bảy.”
Phó Thi Phàm đang cắm đầu ăn, thấy Ôn Lương nghịch điện thoại, ngẩng lên liếc mắt, môi nhỏ bĩu : “Hừ!” Ôn Lương ngẩng lên cô bé, nhéo khuôn mặt tròn phúng phính: “Sao thế?”
“Thím ơi, thứ Bảy cháu ăn cùng thím.”
“Làm bóng đèn ?”
“Hừ, cháu cần , cháu cứ .”
Truyện nhà Xua Xim
“Được , cho cháu .”
Để cô một đối mặt với Mạnh Sách một hai tiếng, chắc cô diễn nổi nữa.
Dắt theo Phó Thi Phàm cũng , thể lấy lý do chăm bé để đánh lạc hướng.
Ăn xong, Ôn Lương dẫn Phó Thi Phàm dạo vườn thú.
Vườn thú Giang Thành chia làm khu Đông và Tây. Khu Tây nhiều điểm tham quan, khu Đông thì là nửa quả núi, chia làm hai khu vực — một nuôi sư tử, một nuôi hổ.
Hổ là hổ trắng, oai vệ.
Cổng vườn thú bán thú nhồi bông hình hổ, ba kiểu khác , tròn tròn mềm mềm, dễ thương.
Phó Thi Phàm dừng sạp hàng, ngẩng đầu Ôn Lương, đôi mắt long lanh nước.
“Muốn hả?”
Phó Thi Phàm chụm ngón tay , gật đầu như gà mổ thóc.
“Vậy thím mua cho.”
Ba chú hổ bông mua về, Phó Thi Phàm vui mừng ôm lấy: “Cảm ơn thím! Muamua!”
Lên xe, cô bé vẫn ôm chặt buông.
“Thím ơi, bây giờ ăn hả?”
“Ừ, thím dắt cháu ăn đồ nướng, chịu ?”
“Chịu!”
Kết quả là Phó Thi Phàm chơi mệt quá, trưa ngủ, tới nhà hàng lim dim trong ghế , mắt díp : “Buồn ngủ quá thím ơi, con ngủ.”
Ôn Lương nghĩ nghĩ, ăn xong mà ngủ liền cũng , bèn :
“Phàm Phàm, cố gắng chút nữa, về nhà ngủ. Hôm khác ăn đồ nướng nha.”
“Ừm…”
Giọng Phó Thi Phàm nhỏ như muỗi, bò trong ghế mắt mở nổi.
Ôn Lương đầu xe, thẳng về biệt thự Tinh Hà Loan.
Xe dừng cửa biệt thự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-307-co-von-di-chua-tung-thich-chu-vu.html.]
Ôn Lương bước xuống, mở cửa , cúi bế Phó Thi Phàm lên —
Trời ơi, nặng thật.
Nhất là đang mùa đông, mặc dày cộp.
Ôn Lương bế vài bước thì tay bắt đầu mỏi, cô bé trong lòng cũng bắt đầu trượt xuống.
Ôn Lương cố gắng ôm chặt , bước nhanh hơn, gọi: “Dì ơi, giúp một chút…”
Sắp tới cửa phòng khách, dì giúp việc bước nhanh , đỡ lấy Phó Thi Phàm đang sắp rơi khỏi tay Ôn Lương.
Ôn Lương giúp đỡ đẩy bé lên.
Phó Thi Phàm mơ màng mở mắt, dụi mắt, thấy đang bế là dì, liếc xung quanh, thấy Ôn Lương liền đưa tay , giọng còn ngái ngủ: “Thím…”
Ôn Lương nắm lấy tay cô bé, cùng dì lên lầu: “Thím ở đây.”
Phó Thi Phàm nhắm mắt ngủ tiếp.
Dì đặt bé lên giường, cởi giày, áo khoác ngoài, quần dày, đắp chăn.
Phó Thi Phàm mở mắt, thấy Ôn Lương bên cạnh giường:
“Thím ơi, đừng ?”
Ôn Lương xuống mép giường: “Thím , đợi cháu ngủ thím mới .”
Xong cô sang với dì:
“Dì ơi, ghế xe ba con thú nhồi bông, mua cho Phàm Phàm, phiền dì lấy giúp.”
Dì gật đầu .
Phó Thi Phàm yên tâm nhắm mắt .
Không lâu , tiếng thở đều vang lên.
Ôn Lương thêm vài phút, đợi bé ngủ say mới nhẹ nhàng rời , khép cửa cẩn thận, xoay rời khỏi.
Bước đến đầu cầu thang, cô khựng .
Phó Tranh đang , chuẩn lên lầu.
Hai ánh mắt chạm .
Ôn Lương bước xuống :
“Phàm Phàm chơi mệt ngủ , con bé ăn tối, lát nữa gọi nó dậy ăn nhé, đừng để ngủ lâu quá.”
“Ừ.” Phó Tranh gật đầu, yên tại chỗ.
Ôn Lương xuống tới bậc cuối, thấy tránh đường, nghiêng qua.
Đột nhiên, Phó Tranh kéo tay cô .
“Làm gì đấy?” Ôn Lương dừng , lạnh nhạt .
Phó Tranh ngập ngừng một chút, kỹ nét mặt cô:
“Gần đây Chu Vũ đồn là đang qua với một nữ diễn viên.”
Rõ ràng cô thích Chu Vũ, với Phàm Phàm rằng thích Mạnh Sách?
Anh hỏi rõ, nhưng thể, sẽ lộ Phàm Phàm.
Ôn Lương lộ vẻ “ gì thế”: “Rồi ?”
Liên quan gì tới cô?
Phó Tranh thẳng cô:
“Chẳng em thích Chu Vũ ?”
Ôn Lương khựng , mới nhớ từng mang danh thích Chu Vũ:
“Bây giờ em thích nữa, ?”
Phó Tranh mím môi: “Em vốn dĩ từng thích Chu
Vũ, đúng ?”
Anh chợt nhận , luôn hiểu sai một chuyện.
Ôn Lương từng , cô thích.
Khi đó rõ lòng , nhưng khó chịu, mà Chu Vũ là với Ôn Lương, liền mặc
định cô thích là Chu Vũ, còn nhiều khuyên can cô.
Mà Ôn Lương từng phủ nhận, thậm chí còn cố ý dùng Chu Vũ để chọc tức .
Trong lòng ghen tị với Chu Vũ, càng tin tưởng. hình như Ôn Lương từng , cô thích… thích cô.
Lần ở nhà hàng, khi Ôn Lương và Chu Vũ cãi , Chu Vũ : “Vậy sẽ đợi em cả đời.” Rõ ràng Chu Vũ thích Ôn Lương.
Vậy Ôn Lương thích Chu Vũ!
Nghĩ cũng đúng — cô và Chu Vũ mới chỉ nhận hai năm gần đây.
Thời đại học cô từng yêu đương, nhưng con gái ở tuổi mới lớn thể thích ai?
Người đó là ai?!
Có là đàn ông khiến cô mang thai thời đại học ? Nên cô mới cam tâm sinh con?!