Ôn Lương trở về nhà, đảo mắt một vòng khắp phòng khách, vẫn thấy bóng dáng Đoàn Đoàn .
Cô cúi xuống gầm bàn, quả nhiên đối diện với một đôi mắt tròn xoe, long lanh.
Ôn Lương bật thành tiếng.
Thấy là cô, Đoàn Đoàn mới dám chui khỏi gầm bàn, “Meo~”.
Cô cúi bế nó lên, ôm trong lòng vuốt ve một lúc xuống ghế sofa, âu yếm nó lấy điện thoại gọi về biệt thự cũ.
Chỉ vài giây , đầu dây bên vang lên giọng của dì giúp việc: “A lô, cô Ôn đấy ?”
“Dì ơi, bà nội ở nhà ạ?”
“Có, để dì đưa điện thoại cho bà.”
Dì giúp việc liếc Phó Tranh đang chiếc ghế đơn bên cạnh, đó đưa điện thoại cho bà cụ. “Tiểu Lương ? Con về nước ? Ở bên đó chơi vui ? Gọi cho bà chuyện gì thế?” Bà cụ nhận điện thoại hiệu im lặng với Phó Tranh.
“Bà ơi, chuyện gì ạ. Con qua thăm bà, nhưng sợ bà ở nhà nên gọi hỏi .”
“Bà ở nhà nè, con qua nhanh , bà cũng nhớ con lắm .”
Nghe , khoé môi Phó Tranh khẽ cong, nhưng là một nụ đượm buồn.
Dù tiếng cô qua điện thoại, vẫn đoán cô gì.
Điều cô hỏi, là “bà ở nhà ”, mà là — “ đang ở biệt thự cũ ?”
“À đúng , bà ơi, trong nhà còn ai khác ạ?” Ôn Lương hỏi, giọng mang đầy ẩn ý.
Ý cô hỏi ai, bà cụ hiểu ngay.
Bà trừng mắt lườm Phó Tranh một cái, dứt khoát đáp: “Không ! Trong nhà chỉ bà với dì giúp việc thôi!”
“Vậy con qua ngay bây giờ.”
Cúp máy xong, Ôn Lương cho Đoàn Đoàn ăn một bữa lái xe ngoài.
Trong biệt thự, bà cụ đặt điện thoại xuống, nghiêm mặt Phó Tranh: “Cậu còn đây làm gì?”
Phó Tranh bất lực: “Bà nội…”
“Gọi bà cũng vô ích. Bà thể vì cháu mà bắt nạt Tiểu Lương . Giờ cháu hối hận thì ích gì? Hồi đó cháu làm gì, cháu quên ?” Bà thở dài, “Hôn sự giữa hai đứa là do bà và ông nội cháu sắp đặt, chỉ
mong nó chốn an yên, mà giờ thành thế … bà còn mặt mũi nào gặp nó…”
Phó Tranh im lặng một lúc mới thấp giọng: “Là cháu khiến ông bà thất vọng… Cháu xin …”
“Giờ nó gặp cháu nữa, lúc cháu ở đây, bà sẽ gọi nó đến. Còn khi nó đến, cháu cũng đừng bén mảng .”
Khuôn mặt Phó Tranh trầm xuống, một lúc mới khàn giọng: “Cháu hiểu … Cháu đây. Mai sáng sớm Phàm Phàm đến, cháu sẽ đón nó qua đây.”
“Được , cháu thì nhanh .” Bà khoát tay đuổi khéo.
Phó Tranh dậy, sải bước khỏi biệt thự.
Anh lên xe, ghế lái, cho xe chạy qua một khúc cua tắt máy.
Ngả lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ vị trí , thể thấy rõ cổng biệt thự cũ.
Khoảng nửa tiếng , một chiếc xe quen thuộc dừng cổng.
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Lương bước xuống xe, mở cốp lấy món quà mua tiện đường, thẳng trong.
Chiều hôm đó, cô rời biệt thự trở về căn hộ cao cấp. Khi qua cổng bảo vệ, bác bảo vệ gọi cô : “Cô Ôn, cô bưu phẩm .”
Cô nhận lấy hộp bưu kiện, đó dán nhãn “hàng dễ vỡ” — chắc hẳn là chiếc máy ảnh cô đặt mua.
Lấy máy ảnh mới, việc đầu tiên cô làm là chụp ngay vài bức ảnh Đoàn Đoàn để thử máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-298-anh-co-o-biet-thu-cu-khong.html.]
Quả nhiên chất lượng vượt xa máy cũ, độ nét và chi tiết đều tuyệt vời. Trong ảnh, Đoàn Đoàn đội vòng cổ Elizabeth, đôi mắt to tròn ngơ ngác, chân ngắn tũn, lông xù mềm mại, đáng yêu đến mức khiến tim cô như tan chảy.
Nghĩ một lát, cô mở Weibo, đăng nhập tài khoản chính, đăng hai tấm ảnh Đoàn Đoàn.
Sau vụ lùm xùm tung tin thất thiệt, tài khoản của cô tăng ít theo dõi.
Bên bài đăng — nơi cô công khai ảnh giấy chứng nhận ly hôn — nhiều để bình luận xin , bày tỏ thương cảm và ủng hộ cô.
Vốn dĩ, cô định dùng tài khoản nữa.
thời đại là thời đại của mạng xã hội, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng dễ dàng đưa lên mạng, thậm chí còn những vụ “phá án qua Weibo” thật sự.
Ôn Lương ai cái c.h.ế.t của cha , nhưng cô lo rằng nếu những gì cô điều tra riêng phát hiện, thì kết cục sẽ giống như cha.
Vì , cô cần giữ mức độ xuất hiện công chúng định, chuẩn một đường lui.
Nếu chuyện gì xảy với cô — sự thật sẽ công khai.
Cũng khả năng, Vân Kiều phát hiện manh mối, nhưng vì thủ tục pháp lý hoặc kẻ nội gián ngăn cản nên thể tái thẩm.
Khi đó, cô sẽ tận dụng độ nổi tiếng và sự chú ý mạng để gây áp lực lên cơ quan chức năng, buộc họ xét xử .
Cho nên, mạng xã hội là con d.a.o hai lưỡi.
Dù thích, nhưng cô vẫn buộc nghiêm túc duy trì tài khoản Weibo của .
Hai tấm ảnh của Đoàn Đoàn đăng nhận vô bình luận — phần lớn đều khen nó dễ thương, một còn nhắc chuyện cũ để an ủi cô.
Giữa hàng loạt bình luận, cô thấy hỏi cô về kinh nghiệm du lịch Úc — lẽ là từ Đường Thi Thi mà cô chuyến .
Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc hành trình cùng Đường Thi Thi tại Úc, chọn lọc ảnh theo từng địa điểm và ghép , đó đăng lên.
Bài nhận nhiều lời khen và chia sẻ.
…
Sáng sớm hôm , 6 giờ 20, một chiếc Cayenne màu đen tiến bãi đậu sân bay.
Phó Tranh bước xuống xe, nhà ga đến khu vực đón khách.
Anh mặc áo khoác dài màu xám tro, dáng cao ráo, lập tức thu hút ít ánh mắt.
Phó Thanh Nguyệt đích đưa Phó Thi Phàm sân bay, khi máy bay cất cánh an , liền nhắn tin
cho : chuyến bay xuất phát đúng giờ, chắc chắn cũng sẽ hạ cánh đúng giờ.
Phó Tranh đồng hồ, ngẩng đầu về phía hành lang.
Năm sáu phút , hành khách bắt đầu khỏi cửa.
Trong dòng lác đác, một cô bé chừng bốn, năm tuổi, mặc áo khoác dài dày cộp, đôi bốt da nhỏ, trông như chú chim cánh cụt con. Cô bé đeo balo, tay đặt gọn quai, ngoan ngoãn bước theo nhân viên sân bay.
“Phàm Phàm.”
Vừa thấy cô bé, Phó Tranh liền gọi một tiếng, khi cô bé qua, vẫy tay.
Phó Thi Phàm lập tức nhoẻn miệng , như một quả pháo nhỏ “vèo” một tiếng lao tới, nhào lòng , chụt một cái hôn lên má: “Chú ơi!”
Vì đăng ký dịch vụ hỗ trợ sân bay, khi xác nhận phận Phó Tranh là , nhân viên mới rời .
Anh bế cô bé lên: “Đi máy bay một sợ ?”
Phó Thi Phàm lắc đầu, tay ôm cổ , toe toét: “Không sợ, bà bảo chú sẽ tới đón cháu!”
Anh bật , ôm cô bé ngoài: “Ngoan lắm, về nhà với chú nào.”
Phó Thi Phàm rướn cổ trái , thắc mắc chu môi hỏi: “Chú ơi, thím đón cháu ? Cô làm ?”
Phó Tranh khựng , nụ mặt thoáng cứng đờ, nhẹ nhàng véo má cô bé: “Về nhà chú kể cho .”
Cô bé phát hiện điều gì khác thường, vẫn hớn hở vui vẻ: “Cháu còn mang quà cho chú với thím nữa đó!” “Lát nữa con tự tay tặng cho cô nhé.