Bước khỏi đại điện, một trận gió lạnh thốc thẳng mặt, xen lẫn những hạt trắng li ti của tuyết đầu mùa.
Ôn Lương ngẩng đầu trời, tuyết mỗi lúc một dày, nếu giờ mà lên cao tốc e rằng sẽ an .
Phó Tranh cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng choàng lên vai cô. Ôn Lương định từ chối, thì : “Em mới tháng, vẫn giữ gìn sức khỏe.”
Phó Tranh thầm mong trận tuyết thể rơi mãi ngừng, như … họ sẽ mãi mãi dừng ở đây, sẽ về nơi khiến cô đau lòng nữa.
Lúc chuẩn xuống cao tốc, Ôn Lương khẽ : “Chúng về lấy giấy tờ, đến thẳng cục dân chính luôn nhé.”
Cô liếc đồng hồ, “Còn một tiếng nữa, chắc kịp.”
Dù sớm đoán tâm ý của cô, nhưng chính miệng cô , tim Phó Tranh vẫn kìm mà run lên. Có thứ gì đó nghẹn nơi lồng ngực, gỡ .
Tâm trạng lúc lạnh lẽo như thời tiết bên ngoài, rét buốt như chính lớp tuyết phủ đầy đường.
Anh siết chặt vô lăng, đốt ngón tay trắng bệch, cổ họng khô rát như cát lấp đầy, giọng khàn đến khó : “Ừ.”
Ôn Lương ngoài cửa kính, cảnh vật phố phường lùi dần lưng, những ký ức ba năm qua cứ thế như một cuộn phim tua ngược lướt qua tâm trí cô.
Phản chiếu trong lớp kính là gương mặt của chính cô, như thấy cô gái năm mười sáu tuổi năm nào – đôi mắt chỉ chứa mỗi Phó Tranh.
Cô gái hai mươi lăm tuổi mỉm dịu dàng với cô gái mười sáu tuổi :
“Tôi cố gắng đủ nhiều … chỉ là, cuối cùng yêu . Em sẽ trách chị , ?”
Khi thấy Ôn Lương mặt phía cửa sổ, Phó Tranh nhắm mắt . Trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ điên rồ.
Anh nhấn nút nhận cuộc gọi, giả vờ bắt máy: “Alo? Có chuyện gì?... Ừ, …”
Cúp máy xong, gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của Ôn Lương, trong mắt là một sự áy náy
thật sâu:
“Xin , A Lương. Giờ thể đến cục dân chính cùng em . Công ty việc gấp…”
“Di chúc của ông nội công bố, tập đoàn mở đại hội cổ đông xác nhận chính thức trở thành chủ tịch.”
Rốt cuộc thì cũng thoát khỏi cô, sắp ở bên yêu, sự nghiệp thành công – song hỷ lâm môn.
“Không trì hoãn, một phút cũng là tổn thất hàng triệu.”
Có khoảnh khắc, Phó Tranh từng hy vọng Ôn Lương là thực dụng đến mức tầm thường.
Ôn Lương cụp mắt, suy nghĩ một lát nhẹ giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-250-anh-khong-con-co-hoi-do-nua.html.]
“Vậy… chiều . Chiều rảnh lúc mấy giờ?”
Phó Tranh định sẽ đưa cô về nhà, nhưng nhớ thời gian đưa về và đến cục dân chính gần bằng . Nếu thế sẽ để lộ, vội nuốt lời đến miệng.
“Được.”
Cổ họng trượt lên trượt xuống, thấy cô vẫn kiên quyết ly hôn, lòng chua xót đến mức chẳng nên lời.
Anh đưa cô tới quán cà phê đối diện tòa nhà Phó thị, chần chừ hỏi:
“Sắp đến trưa , em về công ty nghỉ ngơi một lát?”
Ôn Lương lắc đầu, “Không cần. Em nghỉ việc , đến công ty bây giờ lắm.”
Rõ ràng hai từng công khai, mà giờ cô xuất hiện bên cạnh tại công ty nữa.
Truyện nhà Xua Xim
Anh bỗng thấy nhớ vô cùng thời gian xưa – họ cùng chạy bộ buổi sáng, ăn sáng bên , cùng đến công ty.
“Vậy .”
Phó Tranh giúp cô gọi cà phê và vài món ngọt, ánh mắt lưu luyến cô vài mới rời .
Chừng nửa tiếng , một shipper trong bộ đồng phục màu xanh xuất hiện ở cửa quán cà phê, gọi to: “Ai là Ôn Lương? Chồng cô đặt đồ ăn cho cô !”
Cả quán đồng loạt đầu về phía cửa, đồng loạt liếc quanh để tìm .
Nghe thấy, Ôn Lương dậy nhận: “Tôi đây, cảm ơn.”
Shipper liếc cô một cái, thấy đúng như đàn ông trong điện thoại miêu tả thì đưa phần ăn cho cô: “Chúc cô dùng bữa ngon miệng.”
Cô và Phó Tranh từng thường xuyên ăn trưa cùng tại công ty. Anh hiểu khẩu vị của cô, cũng ngoại lệ – vẫn là món xào yêu thích của cô.
Dù quán đối diện tòa nhà Phó thị, nhưng cũng chẳng tránh ánh mắt dòm ngó – nhất là với những từng chuyện cô và Phó Tranh.
Tại tòa nhà Phó thị, văn phòng chủ tịch còn rộng lớn và thoáng đãng hơn văn phòng tổng giám đốc. Cửa kính sát đất hướng đường lớn, thể bao quát bộ thành phố Giang Thành – tất nhiên cũng thấy rõ quán cà phê phía đối diện.
Chỉ là tầng quá cao, Phó Tranh dùng đến ống nhòm để quan sát.
Ôn Lương báo địa chỉ, tài xế nhanh chóng đến đón và đưa cô về nhà.
“Cậu chủ uống say , đang ngủ lầu.” – Cô giúp việc , trong lòng âm thầm lẩm bẩm: Tôi cố ý lừa bà chủ .
Ôn Lương bán tín bán nghi lên tầng hai, đẩy cửa phòng , lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Đột nhiên, Phó Tranh nắm lấy tay cô, trong mơ khẽ thì thầm:
“A Lương… yêu em.”