Khi đó họ hề quen , Phó Tranh căn bản lý do gì để mua bánh cho cô.
Hơn nữa, nếu cô hỏi, sẽ cô thích .
Không thể để .
“Có thể giải thích ?” Phó Tranh hỏi dồn.
Ôn Lương ngẩng đầu Phó Tranh: “Anh thật ?”
“Đương nhiên là thật.” Phó Tranh bốn mắt cô: “Tôi vẫn luôn nghiêm túc tuân thủ lời hứa với ông nội.”
Ôn Lương cụp mắt xuống gì, mấy ngày nay cô quả thật cảm nhận sự quan tâm của Phó Tranh dành cho cô, nhưng cô còn tin tưởng Phó Tranh nữa, cách nào bình thản chấp nhận.
Hoặc lẽ cô đang sợ hãi.
Sợ một nữa chìm đắm đó, thể thoát , đánh mất chính , dám chấp nhận.
Thấy Ôn Lương im lặng, Phó Tranh tiến gần hơn, ấn đầu cô lòng : “A Lương, đừng xa lánh nữa, em đồng ý với ông nội , tại thử chân thành ở bên một ?”
“Vậy xem thể hiện thế nào .” Ôn Lương khẽ .
Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Cô thể xa lánh nữa, nhưng sẽ chủ động mật với , đảm bảo rằng khi tổn thương đến, cô thể kịp thời rút lui.
“Ừm. Vậy chúng thể chuyển về phòng ngủ chính ?”
Sợ Ôn Lương đồng ý, Phó Tranh thêm một câu: “Cuộc sống vợ chồng thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng.”
Khóe miệng Ôn Lương giật giật.
Ba năm nay cuộc sống vợ chồng của họ quả thật hài hòa, nhưng cũng chẳng thấy bao nhiêu tình cảm vợ chồng.
“Được, nhưng sự cho phép của , …”
“Tôi .”
Với sự giúp đỡ của dì giúp việc, hai họ chuyển về phòng ngủ chính ngay trong tối đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-120.html.]
Dì giúp việc vui, giúp họ trang trí phòng ngủ chính, rải đầy cánh hoa hồng giường và đốt nến thơm.
Không khí tràn ngập sự ám .
Đây là giường cưới của họ, họ từng ngủ chung chiếc giường suốt ba năm.
Một nữa trở chiếc giường , bên cạnh , tỏa thở nóng bỏng thể phớt lờ.
Không hiểu , Ôn Lương chút căng thẳng, nhắm mắt lâu mà vẫn ngủ .
“A Lương.” Phó Tranh khẽ gọi cô: “Em ngủ ?”
“Chưa.” Ôn Lương khẽ đáp.
“Có kể chuyện ?”
Truyện nhà Xua Xim
“Ừm.”
Phó Tranh dùng giọng trầm ấm kể chuyện tiếng Đức.
Kể xong chuyện, Phó Tranh hỏi: “Ngủ ?”
“Chưa.” Cô bây giờ đầu óc tỉnh táo.
Phó Tranh chống dậy, gần Ôn Lương hơn một chút, thở ấm áp phả mặt Ôn Lương: “Nếu ngủ , thì làm gì đó ?”
“Anh sự cho phép của mà.” Ôn Lương hiểu ý , lùi một chút.
“Vậy bây giờ em cho phép ?”
“Không cho phép.”
“Thật sự cho phép ?” Phó Tranh nhướng mày.
Ôn Lương cắn môi , trong bóng tối bốn mắt , im lặng .
Phó Tranh cô là ngoài miệng thì nhưng trong lòng thì , lật đè lên, hôn lên môi cô.
Phó Tranh đang định tiến hành bước tiếp theo, Ôn Lương đột nhiên đẩy , ngáp một cái, : “Tôi buồn ngủ . Ngủ .”