Phó Tranh Ôn Lương một lúc, : “Ôn Lương, chuyện buồn chút nào, dù em mâu thuẫn trong công việc với Ngô Linh, cũng nên đùa như .”
Thảo nào Ngô Linh .
dù Ngô Linh , cũng sẽ tin.
Ngô Linh ở Phó Thị nhiều năm , nhân cách và năng lực làm việc của cô đều thấy rõ, huống hồ Ngô Linh còn bạn trai yêu nhiều năm, thể thích chứ?
Ôn Lương im lặng, gì nữa.
Thấy , những gì cô Phó Tranh căn bản tin, thì hà cớ gì giả vờ quan tâm cô chứ?
Cô lẽ nào quên Phó Tranh luôn là giỏi diễn nhất, cô còn tin lời lo lắng là thật ?
Gần đến giờ tan sở buổi trưa, Ôn Lương nhận tin nhắn WeChat từ Phó Tranh.
“Bữa trưa đến văn phòng , gọi phần của em .”
Ôn Lương khung đối thoại, gõ vài chữ: Tôi ăn ở nhà ăn.
Ngón trỏ của cô đặt nút gửi, mãi ấn xuống, vài giây do dự, cô xóa mấy chữ đó , trả lời “Được”.
Truyện nhà Xua Xim
Đến văn phòng Phó Tranh, bàn sofa bày đầy đồ ăn trưa.
Ôn Lương bước tới, thấy bên cạnh hộp cơm trưa còn một bao bì quen thuộc.
Thấy ánh mắt Ôn Lương đặt bên cạnh, Phó Tranh lên tiếng : “Anh gọi bánh Black Forest cho em, em thích ? Ăn bữa trưa nhé.”
Ôn Lương mãi mới nhận , Phó Tranh dường như đang dùng bánh để dỗ dành cô.
Nếu là đây, chắc chắn sẽ hiệu quả, nhưng bây giờ thấy bánh Black Forest của Afternoon Time, tất cả tâm trạng của cô đều tan biến, đến cả bữa trưa cũng ăn.
Cô xuống sofa, tránh xa túi giấy đựng bánh như tránh tà.
Phó Tranh đối diện cô, ăn nửa chừng, Ôn Lương đặt đũa xuống: “Tôi ăn xong .”
Phó Tranh ngẩng đầu: “Ăn nhiêu đó thôi ? Ăn thêm chút nữa , sáng em ăn ít, dễ thiếu chất dinh dưỡng đó.”
Nghĩ đến đứa bé trong bụng, Ôn Lương ép ăn thêm một chút.
“Đa tạ Phó tổng khoản đãi.” Ôn Lương ăn xong, dậy rời .
Phó Tranh quên nhắc cô mang bánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-117.html.]
Ôn Lương chiếc hộp bàn, trong lòng dâng lên một cảm giác kháng cự mạnh mẽ.
Tháo bỏ lớp vỏ ngọt ngào bên ngoài, cô đối với bánh Black Forest còn hứng thú.
Cô vốn thích ăn sô cô la, đắng ngắt, đắng đến tận tâm can.
Chỉ là lúc thích, muộn .
Ôn Lương cúi xuống xách bánh , trở về văn phòng của .
Trợ lý đưa tài liệu, thấy chiếc bánh trong tay Ôn Lương, ngạc nhiên : “Tổng giám đốc Ôn cũng thích bánh của Afternoon Time ?”
“Không thích. Người khác tặng, cô thích thì lấy ăn .” Ôn Lương đưa chiếc bánh trong tay .
Tay của trợ lý duỗi rụt : “Cái lắm ạ?”
“Có gì mà ? Tôi nghỉ nhiều ngày như , cô chắc là bận c.h.ế.t , cứ coi như là đãi cô .”
Trợ lý vui vẻ , nhận lấy túi giấy: “Cảm ơn Tổng giám đốc Ôn.”
Phó Tranh từ phòng vệ sinh , ngang qua cầu thang, thấy một giọng nữ : “Bánh Black Forest của Afternoon Time, cô mua khi nào ?”
“Không mua.”
“Vậy là từ ? Là Tổng giám đốc Ôn mời ăn đó, Tổng giám đốc Ôn thật bụng.”
Phó Tranh liếc cầu thang.
Ừm.
Một trong nữ nhân viên đó, tay còn cầm túi giấy của Afternoon Time.
Ôn Lương cho chiếc bánh mà mua cho cô, cho trợ lý của .
Ông nội cần tất cả thuốc men và thiết đều chuẩn sẵn sàng.
Ông thể xuất viện về nhà .
Phó Tranh và Ôn Lương cùng đến bệnh viện đích đón ông nội về nhà cũ.
Đến cửa phòng bệnh, Phó Tranh đột nhiên dừng .
Ôn Lương để ý va lưng , cô xoa xoa mũi hỏi: “Sao dừng ?”