Chu Vũ bước lên một bước, kéo khẩu trang xuống: “Ông nội Phó, bà nội Phó, cháu đưa A Lương đến đây, ông nội Phó bệnh, nên lên xem một chút, ông nội Phó vẫn khỏe chứ ạ?”
“Cháu lòng , vẫn khỏe, yên tâm .” Ông cụ ha hả .
“Thế thì , đưa A Lương đến nơi, cháu cũng nán nữa, xin phép , A Lương tạm biệt, ông nội Phó bà nội Phó tạm biệt, ông Phó tạm biệt.” Chu Vũ đeo khẩu trang , rời khỏi phòng bệnh.
“A Lương, bạn của con trông khá bảnh đấy, là một trai tồi.” Bà cụ .
Nói xong, bà cụ lén Phó Tranh một cái.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của bà, Chu Vũ chắc chắn ý với A Lương.
Chỉ là Chu Vũ điều hơn Sở Tư Nghi nhiều.
Ôn Lương hiểu ý sâu xa trong lời của bà cụ, phụ họa theo: “Bà nội, là một ngôi lớn đấy ạ, các cô gái trẻ yêu thích.”
“Thật ? Hai đứa quen thế nào?”
“Hồi nhỏ nhà ở cạnh nhà cháu, là hàng xóm, chỉ là chuyển . Không ngờ bây giờ gặp .”
“Thế thì đúng là quá duyên !” Bà cụ kinh ngạc: “Hai đứa đây là thanh mai trúc mã ?”
“Cũng coi là ạ.”
Phó Tranh bất động ghế sofa, sắc mặt càng trở nên nặng nề, đôi mắt đen kịt.
“A Lương, hôm nay con làm việc cả ngày cũng mệt , ông bà nội lòng hiếu thảo của con, mau về nghỉ ngơi , A Tranh, còn mau đưa A Lương về?”
Chuyện “ làm” là Phó Tranh đang viện cớ mặt ông bà nội.
Chỉ là ông bà nội cũng kẻ ngốc, Phó Tranh sáng sớm đưa Sở Tư Nghi đến, còn cô cả ngày đến, thái độ Ôn Lương nãy đối với Phó Tranh như thấy, rõ ràng là giữa hai vợ chồng vấn đề .
Ông nội cũng tiện can thiệp chuyện, chỉ thể để họ tự giải quyết.
“Ông nội, ạ, cháu ở đây với ông…”
Ôn Lương còn xong, Phó Tranh dậy đến bên cạnh Ôn Lương: “Đi thôi.”
Ông nội vẫy tay: “Đi .”
Ôn Lương mím môi, đành theo Phó Tranh rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-105.html.]
Ra khỏi phòng bệnh, hai ăn ý một lời, về phía thang máy.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng thang máy ù ù lên.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở .
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Lương và Phó Tranh lượt bước , Phó Tranh nhấn tầng .
Thang máy đóng cửa, bắt đầu di chuyển.
Trong gian kín, khí chìm trong im lặng và nặng nề.
Đến tầng phòng bệnh của Ôn Lương, hai lượt bước khỏi thang máy.
Ở cửa phòng bệnh, Ôn Lương dừng bước, bóng lưng Phó Tranh : “Tối nay về .”
Mắt cô gần như hồi phục, cần ở đây, sức khỏe ông nội cũng khá hơn nhiều, chỉ cần để chăm sóc bệnh nhân trực đêm là .
Phó Tranh gì, đẩy cửa phòng bệnh, bật đèn.
Ánh sáng trắng đột nhiên tràn xuống, chiếu sáng khắp căn phòng.
“Sao điện thoại?” Phó Tranh đột nhiên hỏi.
“Điện thoại hết pin , tắt máy .” Ôn Lương bước , đặt túi lên bàn, một cách tùy tiện.
Tùy tiện đến mức ai cũng cô đang dối.
Phó Tranh bước hai bước, Ôn Lương, đôi mắt sâu thẳm: “Hôm nay tìm em cả ngày.”
Ôn Lương xuống ghế sofa: “Em hề bảo tìm.”
Phó Tranh trầm giọng: “Ôn Lương, em nhất định chuyện như ?”
Ôn Lương ngẩng đầu : “Em chuyện thế nào? Anh tìm em làm gì? Em là sống sờ sờ, lạc ?”
“Sợ em sẽ nghĩ quẩn.”
“Nực , em gì mà nghĩ quẩn?”
Phó Tranh mắt Ôn Lương, hít sâu một , nhẹ giọng : “Xin , chuyện mạng xin , Tư Nghi cô …”