Phổi của cô tổn thương nghiêm trọng, chỉ vĩnh viễn thể lái máy bay, mà cũng thể vận động mạnh.
Thậm chí, cô còn đối mặt với tình trạng thiếu oxy thường xuyên.
Vẻ lo lắng lướt qua mắt Đổng Kinh Dật, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Trong mắt chứa đựng tình cảm quấn quýt, thứ tình cảm ngày càng đậm đà, sắp nuốt chửng lấy .
Hoàng hôn buông xuống, vài ngôi lướt qua bầu trời.
Châu Nghi Ninh tỉnh , đập mắt vẫn là màu trắng chói lòa, ngay cả mùi nước khử trùng nồng nặc cô cũng dần quen.
Đổng Kinh Dật vội vàng tiến lên: "Em cảm thấy thế nào?"
Châu Nghi Ninh ánh mắt quan tâm của , thần sắc nhạt một chút: "Đã đỡ hơn ."
Anh đưa tay ôm lấy vai cô: "Tốt quá!"
Cả Châu Nghi Ninh cứng đờ, vẫn thích nghi lắm, nhưng cô đẩy .
Giọng trong trẻo dễ của Đổng Kinh Dật vang lên lưng cô: "Đói ? Anh đưa em ăn gì đó ngon nhé."
Châu Nghi Ninh cứng ngắc gật đầu.
Học viện Hàng .
Châu Nghi Ninh kỹ tấm biển cao, ánh mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
Cô ngờ Đổng Kinh Dật đưa cô đến đây. Cô im lặng một lúc, chỉ Đổng Kinh Dật : "Anh em thích ăn đồ ăn vặt ở đây, nên đưa em đến."
Mắt Châu Nghi Ninh đỏ, cô ngờ còn nhớ.
Cô theo , thẳng một quán quen thuộc.
Cô thở một , định mở lời thì thấy giọng nam trầm ấm vang lên: "Anh một phần bánh kẹp thịt hầm, sốt cay ngọt."
Châu Nghi Ninh nhất thời cảm khái, cô ngờ sở thích của khác nhớ rõ.
Đã từng một cũng nhớ rõ sở thích của cô.
bây giờ, nhớ những điều đổi thành khác.
Không hiểu , trong mắt cô dâng lên một màn sương mờ.
Một lúc lâu , Châu Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm, chuyện giữa họ là quá khứ .
Khoảnh khắc Châu Nghi Ninh đầu, cô thấy Đổng Kinh Dật đang mỉm cô, trong mắt như ánh nắng rạng rỡ.
Hai chờ một lát, chẳng mấy chốc bánh kẹp thịt hầm đưa tới, giòn tan bên ngoài, mềm thơm bên trong.
Đổng Kinh Dật yên tại chỗ, khóe môi khẽ nhếch, một nụ cực kỳ dịu dàng xuất hiện gương mặt .
Anh nhẹ nhàng lau vụn bánh dính bên khóe môi Châu Nghi Ninh.
Châu Nghi Ninh cứng , cô vẫn quen với những động chạm đột ngột như thế .
Sau một lúc lâu, Đổng Kinh Dật hít sâu một : "Thời gian tới, em cùng về dùng bữa với nhé."
Châu Nghi Ninh khẽ khựng , cô cụp mắt xuống che giấu nỗi niềm chất chứa trong lòng.
Cơn đau truyền đến từ phổi khiến cô ho nhẹ một tiếng. Cô vẫn luôn rõ tâm ý của Đổng Kinh Dật, vốn dĩ cô chấp nhận.
chăm sóc cô trọn một năm trời, nên khi Đổng Kinh Dật nhờ cô giúp đỡ, cô chút do dự đồng ý.
Cô nợ , bất kể hình thức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phia-sau-em-la-anh-irhf/chuong-10.html.]
Không suy nghĩ quá lâu, Châu Nghi Ninh gật đầu.
Đổng Kinh Dật che giấu tình cảm trong lòng, vươn tay ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô, nhưng dừng . Cổ họng khẽ cuộn, ép buộc khác.
Mối quan hệ giữa hai , chẳng qua chỉ là một màn kịch mà thôi.
Thế nhưng, thể kiểm soát tâm tư u ám đáy lòng .
Trên đường về, Đổng Kinh Dật rõ ràng cảm nhận thấy Châu Nghi Ninh ngày càng ít , còn mật như nữa. Anh im lặng lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Châu Nghi Ninh đang ghế phụ.
Còn cô, cô tựa lưng ghế với vẻ mệt mỏi, đôi mắt buồn ngủ những hàng cây lùi dần và bầu trời xanh đầu. Đổng Kinh Dật cau mày, trong lòng dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Anh , cô vẫn khao khát bay lượn nền trời xanh, ngắm sân bay từ cao.
Chứ như bây giờ, chỉ thể ngước lên bầu trời.
Đổng Kinh Dật đưa Châu Nghi Ninh về căn hộ mà sắp xếp cho cô.
Anh bấm công tắc, máy lọc khí bên cạnh phát tiếng "tít tít" hoạt động.
Đây là thứ đặc biệt làm riêng cho Châu Nghi Ninh, chỉ với hy vọng cô thể bớt chút đau đớn.
Châu Nghi Ninh mệt mỏi ghế sofa, mái tóc dài như thác nước xõa sang một bên, sắc mặt cô nhợt nhạt như một tờ giấy trắng.
Không hiểu , Đổng Kinh Dật cô, khóe môi nở một nụ .
Nghe thấy tiếng , Châu Nghi Ninh mở mắt , day day ấn đường, giọng khàn khàn: "Sư , vẫn như , thường xuyên em."
Nói xong, khóe môi cô nhẹ nhàng kéo một nụ cực kỳ nhạt nhẽo.
Đổng Kinh Dật sững sờ, cũng theo, nụ chứa đựng sự cưng chiều dành cho cô, mật xoa đầu cô: "Cô nhóc ngày xưa cũng còn như nữa , còn dám cãi ." Châu Nghi Ninh mắt , đầu tiên cảm thấy chuyện cứ thế cũng khá .
Chỉ là… mỗi khi nhắc đến chuyện cũ, cô luôn nhớ đến Quý Đông Dương.
Một năm trôi qua, gặp , cô thấy vẫn hề đổi, gương mặt lạnh lùng vẫn như ngày nào.
……
Châu Nghi Ninh cau mày, nhớ ánh mắt thoáng qua trong đại sảnh tiệc cưới hôm đó.
Hình như bây giờ vẫn nghỉ ngơi đàng hoàng...
Châu Nghi Ninh lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong lòng.
Quá khứ chỉ thể là quá khứ, cuối cùng cũng sẽ vứt bỏ một xó xỉnh.
Đổng Kinh Dật thấy cô ngây , cụp mắt xuống, đương nhiên cô đang nhớ đến Quý Đông Dương.
Nhớ cái thoáng qua hôm đó, cùng sự đối đầu ngầm giữa hai , nhắm mắt , khi mở nữa, ánh mắt khôi phục sự tỉnh táo.
Châu Nghi Ninh chào tạm biệt Đổng Kinh Dật xong, cô tắt đèn.
Toàn bộ căn hộ chìm bóng tối, nhưng cô cảm thấy thoải mái hơn.
Trong bóng tối, lắng thở của chính , cô mới cảm thấy còn sống.
Hiện tại cô chỉ thể ngước bầu trời xanh đó, thể từ cao xuống mặt đất nữa.
Phía bên .
Hãng hàng Bắc Lĩnh.
Hôm nay nhiệm vụ bay Bắc Hàng 528.
Quý Đông Dương rũ mắt bảng điều khiển trong buồng lái, hít sâu một .
Anh bảo vệ chuyến bay Bắc Hàng 528, nhưng luôn cảm giác rằng Châu Nghi Ninh sẽ bao giờ nữa.