PHÍA SAU EM LÀ ANH - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-27 14:20:25
Lượt xem: 81
“Đài kiểm soát, Đài kiểm soát, Bắc Hàng 328, xin hạ cánh mù.”
“Bắc Hàng 328, gió mặt đất 52 độ, 5 mét/giây, đường băng 02, Cơ trưởng thể hạ cánh.”
Tiếng máy bay rít lên, vang vọng khắp bầu trời.
Ngay đó, là tiếng động cơ thất bại điếc tai.
Rầm!!
“Không…”
Châu Nghi Ninh bật dậy khỏi giường, thở dốc.
Mồ hôi lạnh trán tuôn rơi, ánh trăng ngoài cửa sổ khiến khuôn mặt cô càng thêm trắng bệch.
Cô gặp ác mộng .
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, 3 giờ rưỡi sáng.
Nhớ giấc mơ , Châu Nghi Ninh co chân dựa đầu giường, bấm một điện thoại thuộc lòng.
Sau tiếng "tút" ngắn ngủi, điện thoại kết nối.
“Anh về ?” Giọng cô vẫn còn mang theo nỗi sợ hãi cơn ác mộng.
“Vừa hạ cánh.” Giọng Quý Đông Dương lạnh nhạt.
Châu Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm an tâm.
“Cơ trưởng Châu đừng làm cái chuyện canh giờ thế nữa, phiền phức.” Giọng điệu tràn đầy sự lạnh nhạt.
Châu Nghi Ninh sững : “Em chỉ là gặp ác mộng, lo cho …”
“Tôi cần.” Quý Đông Dương lạnh lùng xong thì cúp máy.
Nhìn dòng chữ ‘Cuộc gọi kết thúc’, trái tim Châu Nghi Ninh như thứ gì đó đập mạnh, đau đớn khó thở.
Từ khi nào, sự quan tâm của cô trở thành thứ đáng sợ khủng khiếp trong mắt Quý Đông Dương?
Châu Nghi Ninh cầm bức ảnh cưới tủ đầu giường, vuốt nhẹ khuôn mặt góc cạnh của đàn ông trong ảnh, lòng dâng lên nỗi chua xót.
Cô một cho đến sáng, thức trắng cả đêm.
Cô là nữ cơ trưởng duy nhất tại sân bay Bắc Lĩnh, gánh vác nhiều kỳ vọng và trách nhiệm hơn bình thường.
Trên sân đỗ.
Châu Nghi Ninh mặc áo phản quang để kiểm tra bên ngoài máy bay khi bay, đó cùng Phó cơ trưởng kiểm tra các thiết cơ bản trong buồng lái, xác nhận gì khác thường thì xin Đài kiểm soát cho phép di chuyển.
“Bắc Hàng 528 gọi Đài kiểm soát.”
“Xin mời .”
“528 sẵn sàng, yêu cầu cất cánh.”
“Đã nhận, đường băng 03, Cơ trưởng thể cất cánh.”
Châu Nghi Ninh tắt micro vô tuyến, điềm tĩnh và vững vàng kéo cần điều khiển, đưa máy bay từ từ bay lên.
Màn đêm buông xuống.
Châu Nghi Ninh kết thúc chuyến bay trở về nhà, mặt mang theo vẻ mệt mỏi rã rời.
Bật đèn, cô thấy Quý Đông Dương ở nhà, vẻ như đang cố ý đợi cô.
“Hôm nay nhiệm vụ ?”
Vừa xong câu hỏi, Châu Nghi Ninh thấy , dù Quý Đông Dương kết thúc chuyến bay quốc tế kéo dài mười mấy tiếng, sẽ nhiệm vụ bay sớm như .
Quý Đông Dương liếc cô một cái hờ hững, đẩy tập tài liệu bàn về phía : “Ký .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phia-sau-em-la-anh-irhf/chuong-1.html.]
Châu Nghi Ninh đặt vali xách tay xuống, cầm lên xem, đó là một thỏa thuận phân chia tài sản.
Mặt cô tái : “Anh bay một chuyến Provence là đưa em một bản thỏa thuận, tại ?”
Quý Đông Dương rủ mắt xuống, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường lệ.
“Đây là cuối cùng.”
Bàn tay Châu Nghi Ninh bên hông khẽ siết : “Cho em một lý do.”
Đôi mắt dài hẹp của Quý Đông Dương cô: “Không lý do.”
Từng chữ như lưỡi dao, cứa mạnh lòng cô.
Quý Đông Dương xong, dậy phòng tắm, một lúc tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Châu Nghi Ninh yên tại chỗ, mãi vẫn thể hồn câu ‘ lý do’ của .
Tám năm quen , ba năm kết hôn, tổng cộng là tám năm đổi chỉ là bốn chữ đó của .
Những chữ đó như gai đ.â.m da thịt cô, thể rút , chỉ nỗi đau từng chút một lan khắp cơ thể.
Nhìn chiếc áo sơ mi Quý Đông Dương cởi ném trong giỏ đồ dơ, Châu Nghi Ninh nhặt lên chuẩn cho máy giặt thì một tờ giấy rơi .
Cô nhặt lên xem, thở nghẹn .
Đó là hóa đơn của chiếc nhẫn kim cương phiên bản giới hạn DR, mua hôm nay.
Quý Đông Dương mua nhẫn kim cương cho ai?
Ngay lập tức, Châu Nghi Ninh cảm thấy n.g.ự.c như một tảng đá đè nặng, khiến cô thở nổi.
Cửa phòng tắm mở , nóng bốc lên.
Quý Đông Dương quấn khăn tắm bước , thấy hóa đơn trong tay Châu Nghi Ninh, đáy mắt lóe lên một cảm xúc phức tạp.
“Cái gì đây.” Họng Châu Nghi Ninh như mắc xương cá, cô hỏi một cách khó khăn.
Quý Đông Dương nâng mí mắt: “Không liên quan đến cô.”
Nhìn bóng lưng Quý Đông Dương bước phòng ngủ phụ, đáy mắt Châu Nghi Ninh tràn đầy đau đớn.
Dù cuộc hôn nhân của họ đến hồi kết, nhưng cô từng nghĩ nó sẽ kết thúc trong tình cảnh khó xử như thế .
Châu Nghi Ninh giường, trống bên chiếc giường đôi, kìm co ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối.
Dường như chỉ như , cô mới thể làm dịu trái tim đang phiền muộn của .
Lại một đêm ngủ.
Sân bay Bắc Lĩnh.
Hôm nay Châu Nghi Ninh nhiệm vụ bay, cô tổ chức họp với các tổ bay tại văn phòng để nắm bắt tình hình bay gần đây.
Sau cuộc họp, một nhóm uống trong phòng nghỉ.
“Nhược Phi, chiếc nhẫn kim cương quá, sắp tin vui ?” Mấy cô tiếp viên khúc khích vây quanh Tiếp viên trưởng Quý Nhược Phi.
Châu Nghi Ninh đầu , chiếc nhẫn kim cương ngón áp út của Quý Nhược Phi phát ánh sáng chói lòa nắng.
Cô sững sờ, đây chính là chiếc nhẫn kim cương phiên bản giới hạn của DR.
Liên tưởng đến hóa đơn thấy hôm qua, tâm trạng Châu Nghi Ninh trở nên bàng hoàng.
Quý Nhược Phi giơ ngón tay trắng nõn lên cho xem, rạng rỡ: “ , đến lúc đó sẽ mời uống rượu mừng.”
Một cô tiếp viên mặt tròn tò mò hỏi: “Có với Quý Đông Dương ? Hai công nhận là cặp đôi vàng của sân bay mà.”
Vừa dứt lời, những bên cạnh đều hùa theo.
Quý Nhược Phi xua tay: “Đừng linh tinh.”
Không hiểu vì , Châu Nghi Ninh tổng thấy ánh mắt của Quý Nhược Phi thoáng dừng .