Ma ma thở dài một tiếng, bà : “Tình thế mắt vô cùng bất lợi với phu nhân, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Dù nữa thì hôn sự giữa Đại lang và công chúa Nhạc Bình cũng vuột mất , ngài chỉ cần chờ làm bà bà của công chúa thôi.”
Về chuyện Liễu thị ngược chút đắc ý, mấy lời an ủi của ma ma thì tâm trạng của bà thoải mái hơn nhiều.
Ma ma thấy tâm trạng bà lên thì lập tức nhân cơ hội : “Lão nô quan sát gần đây chuyện của chúng quá thuận lợi, nhất định là do rước lấy xui xẻo từ Mộc gia . Phu nhân, nếu thì qua mấy ngày nữa ngài đến Lăng Vân quán cầu xin hai tấm bùa bình an . Không đến những cái khác, hơn hết vẫn nên trừ xui rủi .”
Bản Liễu thị cũng cho rằng đúng, bà cảm thấy tất cả tai họa đều do Mộc gia mang đến: “Ngươi lý, hai ngày nữa chúng sẽ đến đạo quán bái lễ.”
Ma ma thấy chuyện thành, vội vàng bưng nho lên để Liễu thị ăn hai quả ngọt giải sầu, chủ tớ hai cùng thương lượng nên ngày nào cho thích hợp.
Một gã đầy tớ mặc vải thô màu xanh đen bước tới từ bên đường, về phía , xác định theo dõi thì bấy giờ mới tăng tốc chạy đến khúc quanh ở đối diện.
Nơi đó một quầy hàng ăn uống nhỏ, Lệnh Hồ Kỳ và thủ hạ đang mặc thường phục trong đó dùng cơm.
Gã đầy tớ tiến gần, thấp giọng với : “Đại nhân, điều tra kỹ , ở nhà trọ phía quả nhiên mà ngài tìm.”
Lệnh Hồ Kỳ cũng sốt ruột, c.ắ.n một miếng bánh nướng trong tay, lúc mới hỏi: “Có thấy rõ ?”
“Toàn đều mùi dược, lòng bàn tay chuyển sang đen, nhất định sai ạ. Tiểu nhân tìm sai vặt ở hậu viện hỏi thăm, nọ đến thành Trường An nhiều ngày, nhưng ban ngày gần như ngoài, luôn mặc hắc y, còn một mùi t.h.u.ố.c kỳ quái. Ăn cơm gì đó đều cho đưa đến cửa, cũng để khác quét dọn, nếu trả đủ tiền bạc xảy chuyện gì thì tạp dịch sớm báo quan phủ .”
Lệnh Hồ Kỳ gật đầu, với mấy thủ hạ: “Lát nữa các ngươi tới cửa chặn , hai các ngươi cùng từ cửa bắt .”
Mấy ăn uống no nê xong lúc mới dậy.
Ông chủ trong cửa tiệm nhận Lệnh Hồ Kỳ, thường con đường , ông chủ thấy lập tức hoảng hốt bước lên nghênh đón.
“Lệnh Hồ đại nhân, ngài đến đây việc gì ?”
Lệnh Hồ Kỳ thẳng vấn đề: “Trong tiệm của ngươi một vị khách mặc hắc y luôn ở trong phòng bước ngoài đúng ?”
Ông chủ vội vàng gật đầu, lo lắng hỏi thăm: “Sao , chẳng lẽ là đạo tặc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nu-thien-su-truong-an/chuong-79-truy-duoi-1.html.]
Lệnh Hồ Kỳ liếc : “Việc nên hỏi thì đừng hỏi, dẫn đường, chúng bắt .”
Ông chủ dám nhiều lời, lập tức đích dẫn đến hậu viện.
Bọn họ ở cửa mà trốn sang một bên, để ông chủ tự gõ cửa.
Trong tay ông chủ bưng bữa trưa làm xong, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
Trong phòng trả lời, ông chủ gõ thêm hai cái nữa.
Lúc trong phòng mới truyền đến giọng chút khàn khàn của nam tử, lộ vẻ kiên nhẫn: “Ai đó?”
Ông chủ ở ngoài cửa vô cùng cẩn thận lấy lòng đáp: “Khách quan, bữa trưa của ngài đưa đến.”
“Đặt ở cửa !”
Ông chủ lo lắng hướng bên cạnh phẩy nhẹ, Lệnh Hồ Kỳ gật đầu, ông chủ chút do dự đặt đồ ăn xuống, cao giọng hô: “Khách quan, đặt đồ ở ngoài cửa, ngài nhân lúc còn nóng ăn , bằng trong chốc lát sẽ nguội mất, mùi vị cũng sẽ còn ngon nữa.”
Hắn xong thì gấp gáp rời , sợ ngộ thương.
Sau khi ông chủ rời một lát, trong phòng cuối cùng cũng bước mở cửa.
Y tới lập tức cảm nhận nguy hiểm, vội vàng xổm xuống, tránh thoát đòn tấn công của đối phương, y bưng thức ăn mặt đất ném ngoài, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.
Đám Lệnh Hồ Kỳ đương nhiên sẽ dễ dàng buông tha y như , ba lập tức truy đuổi nam t.ử cao gầy đó.
Bọn họ đ.á.n.h ngay trong viện tử!
Ông chủ trộm từ khe cửa, may hiện tại trong viện trống trải, nếu như ở trong phòng thì sẽ tổn hại bao nhiêu đồ đạc của nữa.
Nam t.ử vài phần bản lĩnh, tuy rằng y khó khăn chống đỡ khi ba đối phó nhưng vẫn để cho bất luận ai bắt .
y cũng thể cứ tiếp tục như nên thừa dịp hỗn loạn vung một nắm bột t.h.u.ố.c từ trong n.g.ự.c .