Tiểu hòa thượng mi thanh mục tú lên tiếng trả lời, nhanh chóng lấy hai quyển sách từ kệ xuống giao cho Lệnh Hồ Kỳ.
Tiểu hòa thượng chấp tay hành lễ, nho nhã lễ độ với hai : “Đây là danh sách các đạo sĩ thành Trường An trong nửa năm gần đây.”
Lệnh Hồ Kỳ cảm tạ, cũng nhiều như nghĩ.
Mộc Phương Nhan rằng triều đình cấp thẻ tu hành cho các đạo sĩ hòa thượng thật đều lượng cụ thể.
Có vài giấu diếm phận xuất gia, dĩ nhiên thẻ tu hành do triều đình cấp, loại chuyện thường báo danh cho quan phủ nên cũng tra xét , nhưng nếu cẩn thận điều tra một chút thì nhất định sẽ cá lọt lưới.
Lệnh Hồ Kỳ và Mộc Phương Nhan mỗi một quyển sách, cẩn thận tìm kiếm.
Một canh giờ , hai lắc đầu, đều thấy đạo sĩ nào của Sùng Sơn đạo.
“Tại lấy một ?”
Mộc Phương Nhan càng cảm thấy ngạc nhiên, tuy rằng lượng đạo sĩ của Sùng Sơn đạo nhiều nhưng vì chẳng ai đến Trường An. Nơi chính là thành Trường An đấy.
Cho dù là đạo sĩ thì đều là bình thường thôi, con ai chẳng ham hướng đến danh lợi.
Ngay cả một như tổ phụ của nàng thì khi tuổi trẻ lông bông cũng vì hai chữ danh lợi mà tuyên đạo ở trong thành Trường An.
Đạo sĩ của Sùng Sơn đạo thật sự khác biệt với thường ?
Lệnh Hồ Kỳ suy nghĩ một chút hỏi hòa thượng Giới Thích: “Tất cả những đạo sĩ tới bản địa đều sẽ đến chỗ ghi danh ?”
Giới Thích khựng , thận trọng : “Nếu là đang làm nhiệm vụ thì bình thường khi lui tới tất nhiên sẽ đến đăng ký ở đây.”
Ngụ ý của điều biểu thị tuân theo quy củ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nu-thien-su-truong-an/chuong-77-bat-gian-1.html.]
Lệnh Hồ Kỳ và Mộc Phương Nhan hiểu rõ, hai rời khỏi phòng kinh thư.
“Xem chỉ thể kiểm tra từng khách điếm, dù những cũng cần ăn uống ngủ nghỉ, phàm là khi ở trọ thì thể thiếu dùng thẻ tu hành để đăng ký.” Lệnh Hồ Kỳ bắt đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc nên bắt đầu điều tra từ nơi nào.
“ thành Trường An lớn như , tìm như thế thật sự hơivất vả, hơn nữa nếu như dùng giấy chứng minh phận giả thì chỉ sợ đại nhân điều tra sẽ uổng công vô ích.” Thành Trường An rộng lớn thế , tìm quả thực tốn sức.
Lệnh Hồ Kỳ : “Chúng tra án, sợ nhất là manh mối. Bây giờ thì chẳng sợ hao phí nhân lực, cứ tra từng chút, bắt hung thủ cũng sẽ an lòng.”
Mộc Phương Nhan tán thưởng: “Lệnh Hồ đại nhân quả nhiên là một vị quan vì dân trừ hại!”
Lệnh Hồ kỳ nhạt, hai một một bước qua hành lang, chuẩn rời khỏi chùa Thái Tây.
Khi ngang chính điện, Mộc Phương Nhan bỗng nhiên dừng .
“Làm ?”
Lệnh Hồ Kỳ đầu nàng, Mộc Phương Nhan nhấc chân bước đại sảnh.
Vào bên trong bảo điện, chính giữa đại sảnh là một tượng Như Lai Phật Tổ đắp bằng vàng cao mấy thước, vô cùng nguy nga và trang nghiêm.
Xung quanh là những vị Phật La Hán khác, bên trong bảo điện, các tín đồ đang lui đến thắp hương lễ bái.
Mộc Phương Nhan bước qua Phật tổ, nàng hề quỳ lạy mà thẳng đến phía chính điện.
Lệnh Hồ Kỳ theo nàng, nàng đang làm gì.
Mộc Phương Nhan vòng quanh tượng Phật tổ một vòng, đó dạo quanh chính điện.
Lệnh Hồ Kỳ nàng cẩn thận lắng điều gì, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
“Đây là mùi hương gì?”