Đoàn Đoàn lau sạch nước mắt má, lưu luyến bánh kem.
“Đoàn Đoàn xin .”
Cô bé đeo bọc nhỏ lưng, phủ thêm tấm thảm chuẩn rời .
Ai ngờ tấm thảm kéo mãi . Cô bé hít mũi một cái, dùng sức kéo phía truyền đến một tiếng “bịch”.
Cô bé vội vàng đầu, thấy Văn Trạch té chổng vó, đang cắn răng nhịn đau lên.
Đoàn Đoàn chút sửng sốt: “Sao té ?”
Văn Trạch: “...”
Chuyện là thấy Đoàn Đoàn sắp , theo bản năng kéo tấm thảm của cô bé . Không ngờ rằng sức lực của Đoàn Đoàn lớn như thế, trực tiếp kéo ngã sõng soài.
Chuyện mất mặt như , tuyệt đối sẽ !
Văn Trạch khập khiễng tới mặt Đoàn Đoàn: “Em làm là bỏ nhà ?”
Đoàn Đoàn sửng sốt: “Ơ?”
Văn Trạch thở dài một . Ban đầu cũng khiếp sợ, kịp hồi thần. khi thấy bóng lưng nhỏ bé đáng thương của Đoàn Đoàn, vẫn nỡ.
Cậu xổm xuống, vật nhô lên tấm thảm đỉnh đầu Đoàn Đoàn: “Anh thể một chút ?”
Đoàn Đoàn cảm nhận sự chân thành , ngập ngừng kéo tấm thảm xuống, để lộ một đôi sừng xinh xắn tuyệt . Toàn bộ cặp sừng màu trắng như ngọc, cong phía giống sừng dê .
Sừng của Thao Thiết thành niên vô cùng sắc bén, nhưng cái Đoàn Đoàn giống như một bàn tay nhỏ tinh tế .
Văn Trạch dè dặt đưa tay sờ thử, cảm giác lành lạnh, nhẵn bóng.
Lúc , cảm thấy thứ gì đó chạm đùi . Vừa cúi đầu, mới phát hiện là một cái đuôi. Cái đuôi màu đen, chỉ phần cuối chút lông trắng.
Thấy tới, nhúm lông trắng còn run lên một cái.
Văn Trạch: “...”
Thật, thật dễ thương!!
Cậu nghĩ thông suốt .
Yêu quái ko thì yêu quái thôi. Đoàn Đoàn sẽ làm hại khác, cô bé chỉ ăn nhiều một chút mà thôi.
Bây giờ nghĩ , sức ăn của Đoàn Đoàn lớn như thể là bình thường .
Vậy mà lúc chẳng hoài nghi chút nào!
Chẳng qua là nếu Đoàn Đoàn là yêu quái, cha nuôi...
Cậu dám nghĩ tiếp nữa.
Đoàn Đoàn thấy Văn Trạch vuốt vuốt sừng mà lời nào, dường như đang suy nghĩ gì đó, trong lòng cô bé khỏi chút thấp thỏm.
Cô bé nhỏ giọng kêu: “Anh ơi??”
Văn Trạch lấy tinh thần: “Hả.”
Đoàn Đoàn mừng sợ: “Anh sợ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nu-phu-muon-an-ca-showbiz/chuong-440-nu-phu-muon-an-ca-showbiz.html.]
Văn Trạch cố gắng làm bộ dạng thản nhiên: “Không chỉ là yêu quái thôi ? Anh để ý.”
Đoàn Đoàn: “Tốt quá !”
Cô bé nhào n.g.ự.c Văn Trạch nữa. , Văn Trạch lui về phía , mà tiếp nhận cô bé.
Đoàn Đoàn cọ tới cọ lui trong n.g.ự.c Văn Trạch, “Thật thì, em yêu quái .”
Văn Trạch thờ phào: “Không yêu quái thì quá...”
Đoàn Đoàn: “Em là Thao Thiết, là một trong bốn đại hung thú á! Anh từng qua ?”
Văn Trạch nghẹn họng.
Loài đáng sợ hơn yêu quái hả?!
Đoàn Đoàn phát hiện trai sợ. Cô bé vui chịu bèn kể tất cả chuyện cho trai .
Lúc bắt đầu, Văn Trạch còn kiếp sợ, đến đó dần trở nên c.h.ế.t lặng.
Trải qua nhiều chuyện như , dù bây giờ chẳng qua chỉ là một nhân vật trong một quyển sách, cũng sẽ chẳng ngạc nhiên hơn .
Năng lực tiếp nhận của trong một thời gian ngắn tăng vọt một cách nhanh chóng.
vẫn nghiêm túc hỏi Đoàn Đoàn: “Trừ những chuyện , em còn lừa chuyện gì ?”
Đoàn Đoàn lắc đầu, nhưng lắc đến một nửa chợt nhớ điều gì đó. Cô bé tìm kiếm trong cái bọc nhỏ của , cuối cùng lấy hai con quạ nhỏ xí.
Văn Trạch: “Đây là cái...”
Lời còn hết, một trong hai con quạ nóng nảy phun một ngọn lửa nhỏ về phía . May là tránh nhanh, nếu phần tóc trán cháy .
Đoàn Đoàn kiêu ngạo : “Bọn chúng là gà đánh lửa!”
Văn Trạch: “...”
Thật sự là gà đánh lửa !!
Đoàn Đoàn hết việc , gánh nặng tâm lý, ngủ cực kỳ ngon giấc.
Văn Trạch mất ngủ.
Cậu lăn qua lộn giường một hồi lâu, nghiền ngẫm chuyện mà Đoàn Đoàn cho .
Qua hồi lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ.
Cậu ngủ đến nửa đêm thì mơ, mơ thấy nấu cho Đoàn Đoàn ăn, nhưng mãi mà làm , Đoàn Đoàn đói đến mức hai mắt phát màu xanh lục: “Anh, Đoàn Đoàn thật sự đói, là Đoàn Đoàn ăn …”
Cô bé xong thể vỡ , lộ một cái miệng rộng, hướng về phía Văn Trạch.
Văn Trạch lập tức bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm dậy, thở phì phò từng đợt.
Cậu đồng hồ, mới bảy giờ.
Nỗi sợ hãi trong giấc mơ vẫn còn dừng trong đầu, ngủ cũng ngủ nổi nữa, dứt khoát bò dậy.
Cậu rửa mặt xong thì tới phòng khách, Đoàn Đoàn còn ngủ ở đó, miệng còn “chóp chép” là đang mơ thấy ăn gì.