Văn Trạch sờ sờ bụng, lên chuẩn mua thêm chút đồ ăn.
Lúc , Đoàn Đoàn đột nhiên ngẩng đầu: “Mẹ!”
Văn Trạch kinh ngạc, phát hiện cô bé chính là màn hình TV lớn ở trong nhà ăn.
Bên đang phát tin tức giải trí, là tin tức Khương Đào hợp tác cùng đại đạo diễn nổi tiếng, chụp khép kín trong ba tháng.
Đoàn Đoàn chỉ Khương Đào hô .
Văn Trạch nhẹ nhàng thở hắt : Quả nhiên đoán sai.
Cậu cũng tâm tư ăn uống, hỏi Đoàn Đoàn: “Mẹ nuôi em đến chỗ của ?”
Đoàn Đoàn lắc đầu.
Văn Trạch ngây ngẩn cả : “Vậy em đây bằng cách nào?”
Trường học của bọn họ là quản lý theo phương thức khép kín bộ, ngoài cổng còn bảo vệ, ngoài thể .
Đoàn Đoàn: “Em mở mắt ở nơi !”
Văn Trạch càng sửng sốt.
Đoàn Đoàn ba cảnh cáo, với khác chuyện ở núi Thương Lan cùng với phận mãnh thú của , bởi khi đối mặt với truy hỏi của Văn Trạch, Đoàn Đoàn lắc đầu lia lịa, đến như thế nào.
Trong lòng Văn Trạch một đống nghi hoặc.
việc cấp bách bây giờ, vẫn là dẫn Đoàn Đoàn tìm nuôi mới .
Nếu theo cách của Đoàn Đoàn, cô bé rời nhà ai , ba nuôi lo lắng đến điên ?
Thế nhưng Văn Trạch gọi điện cho ba nuôi và nuôi đều máy.
Đoàn Đoàn lắc lắc chân : “Anh ơi, ba ba công việc nên làm , đang phim khép kín, bộn bề nhiều việc lắm.”
Văn Trạch: “...”
Cậu vốn định tìm khác của Đoàn Đoàn, nhưng Đoàn Đoàn nhớ rõ điện thoại của ai cả.
Cuối cùng, Văn Trạch bất đắc dĩ, chỉ thể gửi tin nhắn cho ba nuôi và nuôi, dẫn Đoàn Đoàn về nhà .
Ba Văn Trạch mua cho một căn hộ nhỏ ở gần trường học, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ ở mấy ngày.
Cậu mở cửa, trong nhà sạch sẽ, dì giúp việc ở nhà mỗi tuần đến đây quét dọn ba , để hoa quả và sữa mới trong tủ lạnh.
Văn Trạch lấy sữa đưa cho Đoàn Đoàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nu-phu-muon-an-ca-showbiz/chuong-435-nu-phu-muon-an-ca-showbiz.html.]
Sau đó còn nghiêm túc với Đoàn Đoàn: “Ba nuôi thấy tin nhắn nhất định sẽ qua gặp em, nhưng hôm nay quá muộn , em chỉ thể ở nhà ngủ một đêm.”
Đoàn Đoàn nửa hiểu nửa gật gật đầu, đó trả hộp sữa cho Văn Trạch: “Anh ơi, em uống xong .”
Văn Trạch: “...”
Cậu cảm thấy nhất định dẫn Đoàn Đoàn siêu thị, mua chút đồ sinh hoạt hàng ngày cùng với đồ ăn, bằng chút đồ trong tủ lạnh căn bản đủ Đoàn Đoàn ăn.
Chỉ là dắt tay Đoàn Đoàn ngoài, liền cảm nhận một đợt gió lạnh ập tới, đó váy nhỏ Đoàn Đoàn, nữa dắt cô bé về nhà.
Đoàn Đoàn: “Anh ơi?”
Văn Trạch tìm một chiếc áo khoác nhỏ ở trong tủ, chỉ điều khi Đoàn Đoàn mặc , vẫn dài đến thể lau sàn, ống tay thể làm thành múa tay áo thụng luôn.
*Tay áo thụng: một trong những kỹ năng biểu diễn của tuồng cổ trung quốc, dùng ống tay áo thụng biểu diễn những động tác phản ánh tâm trạng nhân vật.
Đoàn Đoàn ý thức gì đó: “Anh ơi, em lạnh.”
Sắc mặt Văn Trạch nghiêm túc: “Bây giờ em thấy lạnh, lát nữa ngoài sẽ lạnh, lời, mặc áo .”
Đoàn Đoàn thì thầm: “Anh, lời giống như ông nội em ...”
Văn Trạch: “...”
Cô bé chê lải nhải đúng ?
Đoàn Đoàn , một câu tùy tiện của tạo thành tổn thương sâu sắc như thế nào với tâm hồn yếu ớt của trai.
Cô bé ngoan ngoãn dang hai tay, mặc cho Văn Trạch bọc quần áo cho .
Văn Trạch xắn tay áo lên mấy vòng, lúc mới miễn cưỡng lộ bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Đoàn Đoàn, lúc mới dẫn cô bé nữa ngoài gọi xe.
Có điều, siêu thị mà trung tâm thương mại .
Khi Văn Trạch nắm tay Đoàn Đoàn trung tâm thương mại, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của ít .
Văn Trạch dung mạo tuấn tú, tự mang theo khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, mà Đoàn Đoàn cũng là ngọt ngào đáng yêu, hơn nữa cô bé mặc một cái áo khoác quá lớn, càng hiện lên vẻ nhỏ bé tinh xảo, giống như một con búp bê trong tủ kính triển lãm.
Văn Trạch dẫn Đoàn Đoàn khu thời trang trẻ em, lập tức một nhân viên bán hàng tiến lên đón: “Anh mua quần áo cho em gái đúng ạ?”
Văn Trạch gật gật đầu.
Nhân viên bán hàng cúi đầu Đoàn Đoàn, : “Anh trai với em quá, đúng , bạn nhỏ?”
Đoàn Đoàn hất cái cằm nhỏ, kiêu ngạo : “, là trai nhất thế giới .”
Văn Trạch cố gắng kiềm chế khóe môi đang vểnh lên của .