"Là, là nhà họ Lưu ?" Giọng Liễu Nhứ khẽ, xen lẫn sự run rẩy. Nàng là sợ Lưu gia, mà là lo lắng cho sự an của con gái.
Liễu Nhứ thấy hai cha con họ ai ý định mở lời, mắt nàng nóng lên, chóp mũi cay xè, "Lục Huân Nghiệp, đều là tại ông! Ai bảo ông rỗi trêu chọc nhà họ Lưu! Hôm nay đặt lời ở đây, nếu Uyển Uyển thật sự xảy chuyện gì, sẽ tha cho ông!"
"Nương, đừng ."
"Đừng ."
Lục Uyển và Lục Huân Nghiệp hai đều tay chân luống cuống, chẳng nên giải quyết , một lượt, dường như đều thấy sự sốt ruột trong mắt đối phương.
"Khụ khụ..." Người đàn ông giường ho dữ dội một tràng, Lục Uyển vội vàng đỡ y dậy. Y còn kịp mở miệng lời nào, "oẹ" một tiếng, phun một ngụm máu.
Liễu Nhứ bên cạnh sợ hãi đến quên cả .
Lục Uyển giơ tay khẽ vỗ lưng đàn ông: "Phun ngụm m.á.u bầm thì sẽ nữa."
"Uyển nhi, là ai?" Lục Huân Nghiệp nghiêm nghị dung mạo đàn ông, hề quen , nhưng chất liệu y phục y thì vô cùng , giống như đồ quý hiếm từ phương Nam, hẳn là nhân vật phi phú tức quý.
"Không quen ." Lục Uyển lắc đầu. "Ta cùng y duyên. Khi trốn , vô tình ngã xuống hố, vặn gặp y."
"Nhìn những vết thương , là do đao kiếm cắt rách." Lục Huân Nghiệp chợt nhớ điều gì đó, sang Lục Uyển: "Người ... chẳng là một phiền phức lớn đó ?"
"Chuyện y là phiền phức hãy khoan , Lưu gia bên mới là họa lớn ngập trời, nên nghĩ cách giải quyết chuyện bên Lưu gia !" Liễu Nhứ xong, oán trách trừng mắt Lục Huân Nghiệp một cái, đầu về phòng.
"Ai." Lục Huân Nghiệp bất lực thở dài, chút phiền muộn. "Uyển nhi, con về nghỉ , tối nay ở đây bầu bạn với y."
"Phụ cần túc trực , hiện giờ y còn đáng ngại nữa."
"Nếu tối nay ở đây canh chừng, chẳng lẽ con ngoài sân ngủ ?" Lục Huân Nghiệp khổ. "Nhìn dáng vẻ Nương con tối nay, chắc là cho phòng ."
Lục Uyển: "..." Phụ mẫu thật ân ái, vô cớ khiến hứng chịu một phen ngượng ngùng.
Lục Uyển thấy thời điểm còn sớm, nghĩ ngày mai còn đến Tế Thế Đường, bèn thêm lời nào. Vốn định về phòng nghỉ ngơi, nào ngờ vặn gặp Lục Đồng bước cửa.
Lục Đồng thấy , lúc mới thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện là do Lưu Tây làm!"
"Sao con ?" Lục Huân Nghiệp hỏi ngược .
Lục Đồng trầm giọng: "Đại ca Lưu gia cho . Thực quan hệ giữa hai chúng vẫn luôn ."
"Vậy làm đây? Hay là hai ngày nay con cứ tạm thời ở nhà, đợi giải quyết xong chuyện hãy đến Tế Thế Đường?" Lục Huân Nghiệp chỉ thuận miệng , lập tức Lục Uyển phản đối.
"Không , thể trì hoãn việc cứu chữa bệnh nhân." Lục Uyển mím chặt môi, trong lòng chợt nghĩ điều gì đó, Lục Đồng: "Ca ca, y còn gì khác với ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nong-nu-tai-sinh-ta-dua-vao-y-thuat-lam-giau/chuong-19.html.]
"Hết ." Lục Đồng lắc đầu. " hai chúng hẹn tối nay gặp mặt, để mai sẽ hỏi kỹ thêm một nữa."
"Ừm, ít nhất làm rõ rốt cuộc là chuyện gì. Ta sẽ cùng ."
"Chỉ thể làm thôi."
"..."
Nhất Phẩm Trai.
Khi Lục Uyển và Lục Đồng đến, Lưu Thần đợi sẵn trong sương phòng. Thấy hai họ bước , Lưu Thần hiệu cho họ xuống: "Thực hôm nay gọi hai tới đây, cũng chuyện gì khác. Chuyện tối qua chắc chắn làm Uyển nhi sợ hãi lắm, đúng ?"
"Lưu Thần ca." Lục Uyển gọi. "Ta những ngày tháng của ở Lưu gia dễ chịu, từng nghĩ đến chuyện phân gia ?"
Lưu Thần xe lăn nhiều năm, Lưu gia dường như từ bỏ đứa con trai . theo những gì Lục Uyển hiểu về Lưu Thần, dựa tài trí thông minh của y, y nhất định sẽ đạt thành tựu nhất định. Mặc dù Lục gia và Lưu gia đối lập như nước với lửa, nhưng Lục Đồng và Lưu Thần là tình cảm đồng môn. Nếu như , Lưu Thần làm thể báo chuyện cho Lục Đồng.
"Phân gia?" Đôi mắt Lưu Thần mang theo ý Lục Uyển, khóe môi vẽ lên một đường cong cay đắng. "Uyển nhi nghĩ, dựa bộ dạng hiện tại, dù phân gia nữa, còn thể phân những gì?"
Trong mắt Lưu gia, hiện giờ y còn một phần ăn là ân điển trời ban. "Ai, lẽ hôm nay nên hẹn ngoài. Ta sự khó khăn của ." Lục Đồng lắc đầu bất lực. " cũng nên tay đang eo hẹp, dù giúp cũng chẳng thể giúp ."
"Lưu Tây chắc chắn sẽ hành động tiếp theo, Uyển nhi hết sức cẩn thận." Lưu Thần nhẹ, đáp lời Lục Đồng.
Lục Uyển gật đầu đồng tình: "Ta sẽ cẩn thận."
"Ta..." "Cốc cốc." Lưu Thần mở miệng còn kịp hết câu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Ngay đó, một bóng lăn lộn bò .
Lưu Thần nhíu chặt mày, định mở miệng trách mắng kẻ quy củ thì một giọng chế giễu vang lên. "Ôi chao, Ta dạo trong nhà cứ mất đồ hoài, hóa là nội gian!" Lưu Tây mang ánh mắt khinh miệt Lưu Thần, nghiến răng kèn kẹt. "Lưu Thần! Nếu để phụ ngươi đang ở đây dùng bữa với Lục gia, ngươi xem y sẽ đối phó với ngươi thế nào?"
"Lưu Tây!" Lục Đồng giơ tay mạnh mẽ đập xuống bàn, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, xem tức giận hề nhẹ.
"Tam ca." Lục Uyển thật sự lo Lục Đồng sẽ hành động bốc đồng. Vạn nhất làm chuyện gì thể cứu vãn, để đối phó loại thì cần thiết tự đưa nguy hiểm.
Lục Uyển đưa mắt dò xét Lưu Tây: "Lưu tiểu thiếu gia, tối qua là ngươi phái theo dõi , đúng ?"
Lưu Tây nhướng mày: "Thì ? Ta là đang sắp xếp bảo vệ an nguy cho Lục đại tiểu thư đó thôi."
"Lưu Tây, khuyên ngươi nhất nên kiềm chế một chút, nếu , đến cuối cùng ngươi sẽ chẳng c.h.ế.t như thế nào !" Lục Uyển khẩy, .
Lưu Tây thể thắng trong lời , giận dữ trừng mắt Lục Uyển. Nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , nàng sớm c.h.ế.t vô . "Tốt! Thật !" Những lời Lưu Tây gần như nghiến từ kẽ răng, ánh mắt quét qua từng trong phòng, cuối cùng dừng Lưu Thần: "Ngươi hãy đợi đó cho !" Lưu Tây tức giận đá mạnh khung cửa, rời khỏi sương phòng.
Đợi đến khi bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt, Lục Uyển mới rũ mắt xuống: "Lưu Thần ca, hôm nay ngoài theo dõi ?"
"Không . Ai theo dõi một kẻ tàn phế vô dụng như chứ. Hẳn là chúng theo dõi hai mà tới." Lưu Thần chẳng hề chuyện ảnh hưởng, giọng thản nhiên.