Nói Thẳng Luôn, Vợ Của Sếp Chu Chính Là Tôi - Chu Bắc Cánh & Lộ Thiên Ninh - Chương 866: Ngoại truyện Thịnh Khuyết Hành – Có hối hận không

Cập nhật lúc: 2025-10-24 17:02:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ xa vọng một tràng hỗn loạn và tiếng la mắng, cùng với đám đông đang đổ dồn về phía .

“Sao ?” Chương Hoàn Ninh cảm thấy , thò đầu khỏi xe, từ xa thấy một phụ nữ trung niên lóc gào thét lao tới.

“Ngài !” Thịnh Khuyết Hành nhanh chóng dọn chiếc xe đạp chắn đường phía , đầu hiệu cho Chương Vân Ngưng, “Em lui qua một bên tránh .”

Chương Vân Ngưng gây thêm rắc rối, vội vàng gật đầu lùi sang một bên.

chiếc xe của Chương Hoàn Ninh đám đông vây quanh, nhích đầy nửa mét buộc dừng .

“Anh xuống đây!”

“Xuống đây rõ, đồ g.i.ế.c !”

Mọi nhao nhao la hét, dùng sức đập cửA Cảnh xe của Chương Hoàn Ninh.

Thịnh Khuyết Hành ngăn , nhưng vẫn chắn bên cửa xe ghế lái, ngăn cho họ mở cửa, “Mọi bình tĩnh một chút, , tội cảnh sát sẽ xử lý công bằng, làm như là phạm pháp!”

“Phạm pháp gì!?” Người phụ nữ trung niên hét lên một tiếng, vượt qua đám đông, dùng sức đập mạnh nắp ca-pô xe, “Hắn tiền thế g.i.ế.c cần đền mạng, còn gì để nữa!”

“Tôi g.i.ế.c !” Chương Hoàn Ninh thấy ba chữ ‘giết ’, đầu óc căng lên đau nhói, nhất thời kích động đẩy cửa xe định bước xuống.

Thịnh Khuyết Hành nhanh chóng chặn cửa xe, “Đừng xuống!”

Những còn lý trí gì nữa? Chương Hoàn Ninh mà xuống thì chỉ đơn giản là họ lôi đến đồn cảnh sát, thể sẽ kích động sự bất mãn của đám đông và họ sẽ trực tiếp tay.

Chương Hoàn Ninh đang bực tức dồn lên đỉnh đầu, “Anh tránh , xem họ định làm gì? Thật là vô pháp vô thiên …”

Anh dùng sức đẩy cửa hai cái, tay nắm cửa đập mạnh eo Thịnh Khuyết Hành, nhíu chặt mày, đau thì thể chịu , chỉ là tư thế ngoài của Chương Hoàn Ninh thể ngăn cản.

“Để !” Chương Vân Ngưng đành lòng Thịnh Khuyết Hành cửa xe đập liên tục, tiến lên kéo Thịnh Khuyết Hành .

Chương Hoàn Ninh bước xuống, dựa cửa xe trèo thẳng lên nóc xe, thẳng cất cao giọng át cả đám đông, “Tôi nữa! Tôi g.i.ế.c , chồng bà là tự rơi xuống khỏi công trình!”

Người phụ nữ trung niên ngước , nhưng khí thế vẫn hừng hực, “Chính là g.i.ế.c ! Chỉ là sợ pháp luật trừng phạt nên dám thừa nhận thôi! Mọi , xin hãy phân xử công bằng! Cảnh sát với là vì g.i.ế.c nhưng chứng cứ đủ nên thể bắt , chứ vô tội!”

Nói tóm , Chương Hoàn Ninh đến bây giờ vẫn là nghi phạm, mở miệng, giật nhận thể biện minh gì.

“Thay vì làm loạn ở đây, bà nên tìm kiếm chứng cứ, một vụ án mạng liên quan đến sinh mạng con chắc chắn chứng cứ trực tiếp!” Thịnh Khuyết Hành bảo vệ chặt chẽ xe, ngăn cho ai nhảy lên.

Ánh mắt Chương Hoàn Ninh dừng Thịnh Khuyết Hành.

Anh luôn về phía , giữ thái độ bảo vệ .

“Chứng cứ tiêu hủy hết !” Người phụ nữ trung niên lóc thảm thiết, “Tôi cần , chỉ đền mạng, dù bắt tù…”

phịch xuống đất, mong nhận sự đồng cảm của , quá khích tiện tay vớ lấy đồ vật ném về phía Chương Hoàn Ninh.

Nhất thời hiện trường hỗn loạn, đồ vật rơi vãi khắp nơi xung quanh xe, Thịnh Khuyết Hành dùng áo khoác trùm lấy Chương Vân Ngưng, che chở cô trong vòng tay.

Tai Chương Vân Ngưng ù , các loại tiếng la mắng đổ dồn tai, cô kìm mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt ấm áp lăn dài má.

Ôm chặt Thịnh Khuyết Hành, cô mới miễn cưỡng một chút dũng khí để trấn tĩnh bản .

Người mắng chửi đó là cha ruột của cô, cô bình tĩnh tìm cách!

xung quanh quá ồn ào, cô thậm chí còn khả năng suy nghĩ, bản năng để Thịnh Khuyết Hành dẫn dắt.

Không bao lâu , tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng đến, xung quanh yên tĩnh trở .

Chương Vân Ngưng ngước đầu lên từ trong lòng Thịnh Khuyết Hành, mới phát hiện những xung quanh giải tán hết.

Chương Hoàn Ninh nóc xe lấm lem, trán còn một vết thương, rỉ vài giọt máu…

Nửa tiếng , tại bệnh viện gần đó.

Vết thương trán Chương Hoàn Ninh băng bó, cảnh sát ghi lời khai khi nắm rõ tình hình từ Thịnh Khuyết Hành, khẽ thở dài bước đến chỗ Chương Hoàn Ninh.

“Ông Chương, vụ án của ông cũng do chúng xử lý, theo chứng cứ khám nghiệm hiện trường đúng là do kết cấu móng vững ở tầng thượng công trình dẫn đến nạn nhân rơi xuống, chỉ cần ông giải thích rõ đêm đó vì ông xuất hiện ở công trình Hồng Kỳ, là thể làm rõ nghi vấn, ông cố chấp như ?”

Hiện tại chuyện của Chương Hoàn Ninh vẫn đang tiếp diễn, nhiều phương tiện truyền thông phỏng vấn cảnh sát về việc .

Họ cũng khó xử, nếu trực tiếp thông báo bên ngoài là chứng cứ đủ, chẳng khác nào đắc tội với Chương Hoàn Ninh, mà bảo lãnh cho Chương Hoàn Ninh là Chu Bắc Cảnh, thể đắc tội .

sự thật là như , họ thể dối.

Chương Hoàn Ninh im lặng vài giây, đầu , “Có thể cho vài phút bình tĩnh , sẽ trả lời câu hỏi .”

Nghĩ rằng dọa sợ, cảnh sát cũng ép buộc, “Được, ông suy nghĩ kỹ .”

Trong phòng xử lý, Thịnh Khuyết Hành bên cửa sổ, Chương Vân Ngưng cạnh, khi tiễn cảnh sát cô mới mở lời, “Bố, cảnh sát chỉ cần bố rõ là thể thông báo bên ngoài rằng bố thực sự liên quan đến vụ án, bố thể hợp tác một chút ?”

Chương Hoàn Ninh dậy vòng qua cô, về phía Thịnh Khuyết Hành, thôi vài giây lưng một vòng, .

Sau ba bốn như , dừng Thịnh Khuyết Hành, “Cậu xen chuyện của làm gì?”

Thịnh Khuyết Hành: “??”

“Tôi đối xử với như , còn cứu , còn làm chứng cho ?” Chương Hoàn Ninh giải thích , “Chẳng lẽ, nên mong tù, như sẽ còn ai là vật cản giữa và Vân Ngưng nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-866-ngoai-truyen-thinh-khuyet-hanh-co-hoi-han-khong.html.]

Mặt Chương Vân Ngưng tối sầm, “Bố, bố linh tinh gì ?”

Chương Hoàn Ninh đáp lời cô, ánh mắt chăm chú Thịnh Khuyết Hành.

Hiểu ý , Thịnh Khuyết Hành ngữ khí bình tĩnh tự nhiên, “Tôi chỉ sự thật, thấy c.h.ế.t mà cứu sẽ khiến lương tâm bất an, vô tội thì là vô tội.”

Lời của , ngược khiến nội tâm Chương Hoàn Ninh khó yên.

Năm đó, làm

Anh lấy một điếu thuốc trong túi châm lửa, đến bên cửa sổ rít từng , cũng đang suy nghĩ gì.

Những điều trải qua mấy ngày nay, như một cuốn phim lướt qua trong đầu , gương mặt của những đó khiến thất vọng tột cùng.

Cảm giác oan, quả thực dễ chịu.

Ban đầu, Chương Vân Ngưng chịu đựng những ánh mắt dị nghị của khác, kiên quyết cắt đứt quan hệ với chuyện , dồn hết sự kiên định của đời Chương Vân Ngưng và Thịnh Khuyết Hành bất kỳ liên hệ nào.

Cho đến giờ phút mới hiểu , mặc dù là vì bảo vệ Chương Vân Ngưng nhưng dùng phương pháp sai lầm.

Lương tâm đánh thức, trong lòng như lật đổ ngũ vị bình, cảm thấy khó chịu.

“Đi , cùng cảnh sát ghi lời khai, sẽ hợp tác với cuộc điều tra của họ, chấp nhận sự thẩm vấn của họ.”

Mắt Chương Vân Ngưng sáng lên, mừng rỡ Thịnh Khuyết Hành.

Thịnh Khuyết Hành khẽ gật đầu, đưa cho Chương Vân Ngưng một ánh mắt an tâm, ngoài tìm cảnh sát.

Nửa tiếng , tại sở cảnh sát, Thịnh Khuyết Hành nữa ghi lời khai, Chương Hoàn Ninh giữ để điều tra kỹ lưỡng và ghi lời khai, chọn công khai vụ án để điều tra.

Chương Vân Ngưng và Thịnh Khuyết Hành bước khỏi sở cảnh sát, trời nhá nhem tối.

“Anh xem, bố em thể làm rõ nghi vấn ?” Chương Vân Ngưng hỏi Thịnh Khuyết Hành.

Thịnh Khuyết Hành , “Cần theo quy trình, chắc là ngày mai những tin tức đó sẽ biến mất thôi.”

Nghe , Chương Vân Ngưng thở phào nhẹ nhõm, kìm , đầu nhào lòng Thịnh Khuyết Hành, “Cảm ơn nha.”

“Suỵt–” Đáp cô, là một tiếng rên khe khẽ của Thịnh Khuyết Hành.

Cô vội vàng buông tay , như nhớ điều gì đó vòng lật áo lên.

Phần lưng rắn chắc một mảng lớn bầm tím, thôi thấy rợn .

Cô lập tức đổi sắc mặt, “Sao sớm? Đã xử lý ở bệnh viện !”

“Không , về nhà bôi thuốc mỡ là .” Thịnh Khuyết Hành nắm tay cô kéo áo xuống, “Đi thôi, về nhà.”

Chương Vân Ngưng lo lắng vết thương của , đường mua thuốc mỡ, nhưng Thịnh Khuyết Hành ép ở ngoài ăn tối, dạo một lúc muộn mới về nhà.

Lộ Thiên Ninh và họ đều ngủ, cả căn biệt thự chỉ bật đèn mờ ở tầng một, chừa cho họ.

“Anh tắm , tắm xong em bôi thuốc cho .” Chương Vân Ngưng dặn dò .

“Được.” Thịnh Khuyết Hành đáp lời, về phòng ngủ tắm rửa, sấy khô tóc đợi giường một lúc lâu, Chương Vân Ngưng mới tới.

Cô cũng tắm xong, tóc còn ướt, kịp sấy vội vã qua.

“Anh tắm xong lâu ?” Thấy tóc ngắn của khô, Chương Vân Ngưng chút ngượng, “Em hình như chậm quá.”

Thịnh Khuyết Hành sấp giường, cởi bỏ áo choàng tắm chỉ còn quấn khăn tắm ngang .

Nửa rắn chắc với đường nét cơ bắp săn chắc, vết bầm tím gây sốc hấp dẫn bằng khí chất hormone nam tính mà tỏa .

Chương Vân Ngưng tự chủ đăm đăm, lọ thuốc mỡ trong tay vặn một nửa, cứ chằm chằm tấm lưng rộng lớn của động đậy.

“Đừng nữa, sớm muộn gì cũng là của em thôi.” Giọng từ tính của Thịnh Khuyết Hành truyền đến, lộ rõ vẻ thoải mái.

Tai cô đỏ bừng, nhanh chóng phản ứng , “Em… em mở lọ thuốc mỡ .”

Tay Thịnh Khuyết Hành vươn về phía cô, “Đưa .”

“Không cần, mở .” Cô nhỏ ném nắp thuốc mỡ lên bàn, xuống bên cạnh , bóp một ít lên chỗ thương của , “Có thể sẽ đau, ở hiệu thuốc xoa bóp mạnh mới hiệu quả.”

“Anh chịu .” Thịnh Khuyết Hành nắm tay cô đặt lên thắt lưng , “Em thể dùng bao nhiêu sức?”

Chương Vân Ngưng xoa thử một cái, thấy mặt đổi sắc, mới , “Đây là nha, em sẽ dùng sức đó.”

Sức lực của cô quả thực lớn lắm, đặc biệt là chỉ thể dùng bàn tay thương để xoa bóp.

Lòng bàn tay mềm mại mang đến nhiệt độ lạnh, kèm theo mùi hương thoang thoảng khi cô tắm xong, dần dần thẩm thấu xung quanh , lan tỏa khắp cơ thể .

Trên cửa sổ phản chiếu bóng hình hai chồng lên , cô cúi đầu chăm chú xoa bóp thắt lưng cho , thỉnh thoảng khẽ thổi nhẹ sợ làm đau.

“Anh yếu đuối như em nghĩ, cũng như em nghĩ.” Thịnh Khuyết Hành nuốt nước bọt, giọng trầm hẳn xuống, “Chương Vân Ngưng, em chắc chắn em ở bên , sẽ hối hận chứ?”

“Chắc chắn.” Ngón tay Chương Vân Ngưng chọc eo một cái, “Câu hỏi hỏi mấy , mà hỏi nữa… em sẽ giận đó!”

Đột nhiên, trời đất cuồng, cô chìm chiếc giường lớn mềm mại, eo là cánh tay mạnh mẽ của đàn ông, giọng rót xuống đỉnh đầu cô.

“Bây giờ, hỏi em, sẽ hối hận chứ?” Ánh mắt sâu thẳm của bùng lên ngọn lửa, cả đều nóng rực, một ngọn lửa thể kìm nén nữa!

Loading...