Nói Thẳng Luôn, Vợ Của Sếp Chu Chính Là Tôi - Chu Bắc Cánh & Lộ Thiên Ninh - Chương 686: Là Hoa Phong đã cứu tôi
Cập nhật lúc: 2025-10-20 12:45:28
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên côn đồ mượn hành động đỡ cô, tay sờ hai cái lên cánh tay cô.
Chương Vân Ngưng lập tức lùi hai bước, giữ cách, “Xin , đường.”
Nói xong cô vòng qua chạy , chạy đến cửa thấy mấy tên côn đồ đang hút thuốc nhả khói, cô nghiến răng, một mạch chạy ngoài.
Chạy khỏi cửa quán KTV một đoạn đường, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay chống đầu gối thở dốc, mùa đông lạnh giá chạy mồ hôi.
Chưa kịp thở xong, bất chợt ánh sáng mắt tối sầm .
Dưới ánh đèn neon, vài bóng xung quanh cô.
Một ý nghĩ dâng lên trong lòng, cô ngẩng đầu thẳng dậy, mấy tên côn đồ đang tụ .
“Cô bé, làm quen nhé?”
Chương Vân Ngưng giả vờ bình tĩnh, “Xin , về nhà , làm phiền các tránh đường.”
“Chỗ , an , chúng đưa cô về nhà nhé, bên một con đường tắt, thôi.” Người đàn ông gầy như que củi dập tắt điếu thuốc, ném xuống chân Chương Vân Ngưng.
Cô giật lùi hai bước, nhưng đụng , vội vàng lên phía , nhưng phía cũng .
Bị một đám vây quanh, đẩy kéo, cô sức phản kháng lôi con hẻm tối đen.
Chương Vân Ngưng gần như rõ môi trường xung quanh, chỉ ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá và rượu nồng nặc, eo cô đột nhiên siết chặt, cô kinh hãi thét lên một tiếng, sợ hãi đến mức bật ngay lập tức.
đó bao nhiêu cánh tay thò , kéo quần áo cô, cho cô cơ hội phản ứng!
“Các buông ! Tôi sẽ báo cảnh sát! Các sẽ báo cảnh sát! Bố sẽ tha cho các !”
Lời đe dọa bất lực, khiến mấy tên côn đồ càng cảm thấy cô thực sự là một cô nhóc mới bước chân xã hội.
Hôm nay đến đây, rơi tay bọn họ là cô xui xẻo, để cô lòng hiểm ác.
Mặc dù là mùa đông, nhưng quần áo dày cộp của Chương Vân Ngưng chịu sự kéo giật thô bạo của bọn họ, gió lạnh luồn cổ, cô mặc kệ ngã xuống đất cuộn tròn cơ thể .
Cho đến khi mặt ăn hai cái tát, đánh choáng váng, bàn tay ôm n.g.ự.c buông lỏng …
“Buông .” Phía mấy , đột nhiên vang lên một giọng lạnh lùng.
Mắt Chương Vân Ngưng mở, đó lưng với ánh đèn neon, ánh sáng lờ mờ, hình cao lớn, trong chốc lát mấy tên côn đồ bao vây, nhưng hề hoảng loạn.
Một tràng âm thanh đánh đ.ấ.m vang lên bên tai cô, cô mơ màng, loáng thoáng thấy ít ngã xuống…
Không qua bao lâu, cô bế lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, đầu tựa vòng tay ấm áp, mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng khiến cô cảm thấy phản cảm.
Bệnh viện.
Hai giờ , Chương Vân Ngưng mở mắt, chợt dậy, “Thịnh Khuyết Hành!”
“Con đang linh tinh gì ?” Chương phu nhân nhanh chóng dậy tới, rót cho cô một cốc nước ấm, “Cái đứa bé . Mẹ với con bao nhiêu là đừng đến những nơi như thế…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-686-la-hoa-phong-da-cuu-toi.html.]
Chương Vân Ngưng còn kịp phản ứng, Hoa Phong dậy từ ghế sofa cuối giường, “Dì ơi, cháu xin , là cháu đưa em , hôm nay cháu sinh nhật, cháu—”
‘Ầm—’ Hoa Nam Đình vỗ mạnh một cái lên đầu Hoa Phong, “Cái thằng nhóc con nhà mày, một cô gái ngoan cũng mày làm hư , hai đứa mày đang học đại học, chạy đến những nơi đó làm gì?”
Thấy , Chương Hoàn Ninh vội vàng kéo , “Hoa tổng, đừng giận, chuyện mà? Hơn nữa Hoa Phong cũng kịp thời chạy đến, cứu Vân Ngưng, đừng nữa là .”
Ánh mắt Chương Vân Ngưng phản chiếu môi trường hỗn loạn, kìm nhíu mày, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Chương phu nhân, “Mẹ, là Hoa Phong cứu con ?”
Chương phu nhân do dự một lát, lấy cốc nước trong tay cô, “À, chứ còn ai nữa?”
Sự thất vọng dâng lên trong lòng, Chương Vân Ngưng cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, cảm giác quen thuộc đó… rõ ràng là Thịnh Khuyết Hành.
“Thôi thôi, hai đừng cãi nữa, trời cũng còn sớm nữa, Hoa tổng đưa con về .”
Thấy Hoa Nam Đình sắp tay đánh con ở bệnh viện, Chương phu nhân tới cũng khuyên vài câu.
Hoa Nam Đình vẫn áy náy, “Xin , Hoa Phong từ nhỏ , làm hư , chuyện đều là của nó, thể vì nó cứu Vân Ngưng mà bỏ qua, sẽ đưa về nhà quản giáo nghiêm khắc, đảm bảo sẽ xảy chuyện tương tự nữa.”
Chương Hoàn Ninh vội , “Hoa tổng, nghiêm trọng hóa vấn đề , chỉ là những nơi như thế đối với chúng nó thực sự là nơi , cố gắng đừng nữa là .”
Sau khi hàn huyên, Chương Hoàn Ninh tiễn Hoa Nam Đình ngoài, Chương phu nhân ở phòng bệnh.
Hoa Nam Đình đưa Hoa Phong đang im lặng rời .
Chương Hoàn Ninh ở cửa bệnh viện, xe của họ rời mới , liếc thấy một bóng dáng ở góc, sắc mặt trầm xuống tới.
“Sao còn ?”
Thịnh Khuyết Hành dựa cột, khóe miệng một vết bầm tím, khóe mắt cũng vết đỏ, kéo khóe môi đau đến mức kìm nhíu mày.
“Mặc dù cứu con bé, nhưng sẽ cảm kích , hy vọng đừng xuất hiện mặt con gái nữa.” Giọng Chương Hoàn Ninh nghiêm trọng.
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Thịnh Khuyết Hành thẳng lên hai tay đút túi vội vã rời .
Chương Hoàn Ninh đầu bước bệnh viện.
Chương Vân Ngưng xuống nghỉ ngơi, nhưng trải qua chuyện như , cảm xúc cô định, Chương phu nhân và Chương Hoàn Ninh cùng ở trông chừng.
Nửa đêm, khi Chương Vân Ngưng ngủ , Chương phu nhân mới thở dài một tiếng.
“Em vẫn còn canh cánh chuyện năm xưa, nhưng đứa bé họ Thịnh đó trừng phạt , hơn nữa Vân Ngưng , con bé xảy chuyện gì .”
Sắc mặt Chương Hoàn Ninh vẫn lạnh lùng, “Sao? Em nghĩ cho Vân Ngưng tòa làm chứng Thịnh Khuyết Hành vô tội là sai ? Cũng nghĩ nên để Vân Ngưng ít tiếp xúc với Thịnh Khuyết Hành ?”
Chương phu nhân nghẹn .
“Thịnh Ương Ương là như thế nào, em sẽ chứ?” Giọng Chương Hoàn Ninh kiên định, “Lúc chúng để Vân Ngưng tòa làm chứng là để bảo vệ sự trong sạch của con bé, con bé thể đưa bằng chứng vẫn còn trong sạch nhưng ai tin ? Ban đầu cũng cảm thấy với Thịnh Khuyết Hành, nhưng bây giờ hề nghĩ như nữa! Thịnh Ương Ương thể g.i.ế.c cha g.i.ế.c , ngay cả em trai ruột cũng oan uổng, họ là ruột thịt, xương cốt của Thịnh Khuyết Hành cũng mang gen , em bảo đánh cược, lấy cả cuộc đời của Vân Ngưng đánh cược, em dám ?”
“Anh nhỏ thôi, đừng làm con bé tỉnh giấc.” Giọng Chương phu nhân yếu nhiều, rõ ràng là Chương Hoàn Ninh thuyết phục, “Ý em là chúng rõ với đứa bé đó, chúng tin tưởng nó, cũng cảm kích nó, nhưng…”
Chương Hoàn Ninh trực tiếp cắt lời bà, “Nếu nó là lương thiện, sẽ chấp nhặt, cũng sẽ hiểu ý đồ của chúng mà tránh xa, nhưng nếu nó là ý đồ , sẽ vì sự chủ động thể hiện lòng của chúng mà nảy sinh những ý nghĩ nên , đây chỉ là một sự trùng hợp, ngăn cấm họ qua !”
Phòng bệnh dần trở nên yên tĩnh…