Nói Thẳng Luôn, Vợ Của Sếp Chu Chính Là Tôi - Chu Bắc Cánh & Lộ Thiên Ninh - Chương 564: Trông thật giống mẹ cô

Cập nhật lúc: 2025-10-18 16:57:52
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà Giang : “Con gặp mấy nhà giàu mà thể là con nhà giàu chứ.”

Sự khó chịu hướng về Lộ Thiên Ninh, ngay lập tức Ngô Ngọc Hoàn chặn .

Ngô Ngọc Hoàn đầu liếc bà Giang: “Mẹ, lời là ý gì?”

“Mẹ con.” Bà Giang hai câu vô tình của cô làm đau lòng, nhưng bà thể về mối quan hệ giữa Lộ Thiên Ninh và Giang Trì Thư trong dịp .

Nếu Ngô Ngọc Hoàn chừng sẽ làm chuyện bốc đồng ở đây, làm mất mặt nhà họ Giang.

bà vẫn dặn dò: “Đừng quá gần với Lộ Thiên Ninh đó, về nhà chuyện với con.”

Nói xong bà lẫn đám quý bà.

Ngô Ngọc Hoàn nhíu mày, nhận thấy sự thích của bà Giang đối với Lộ Thiên Ninh, cô quan tâm nhún vai.

Giày cao gót của Lộ Thiên Ninh chân, vài bước gót chân đỏ ửng.

Dáng bình thường, Chu Bắc Cảnh nhận thấy liền tránh đám đông đang hỏi thăm, dẫn cô đến ở một góc.

Anh xổm xuống, bàn tay xương xẩu thon dài cởi giày chân cô , ngón tay cái nhẹ nhàng xoa chỗ đỏ.

“Nhiều đang , đừng làm loạn.” Lộ Thiên Ninh rụt chân , nhưng mạnh bằng . Nhìn đặt chân cô lên đầu gối , lấy băng cá nhân từ trong túi.

Mọi ngừng liếc , những tiếng thì thầm truyền đến.

Tai cô nóng lên, khẽ mở môi: “Bảo Bảo đến, mang băng cá nhân làm gì?”

Sau khi Bảo Bảo , thỉnh thoảng ngoài ngã.

ở ngoài ngã chảy m.á.u rỉ một lớp, xử lý kịp thời dẫn đến khi về nhà, quần dính vết thương một chút.

Lại dùng nước, dùng cồn i-ốt để sát trùng, một hồi vật lộn mới làm sạch vết thương, Bảo Bảo nước mắt đầm đìa.

Sau đó, trong túi Chu Bắc Cảnh luôn vài miếng băng cá nhân, và tăm bông i-ốt dùng một .

Anh thành thạo dùng tăm bông lau vết thương, dán băng cá nhân lên, ngẩng đầu : “Quen , giày chân thì làm gì?”

“Lần mang vẫn , tự nhiên thế .” Lộ Thiên Ninh rút chân xuống mang giày , kéo cổ tay bảo xuống bên cạnh.

Chu Bắc Cảnh vứt rác băng cá nhân trong tay gạt tàn thuốc, tiếp: “Một đối tác lớn nhất của Uông Viễn mặt tại buổi tiệc, chào hỏi một chút.”

Mặc dù đại diện cho Uông Viễn là Lộ Thiên Ninh, nhưng công việc cô nhúng tay , Chu Bắc Cảnh đều làm cô.

Cô buông cổ tay : “Vậy , em đợi ở đây.”

Cô xếp chéo chân, tựa lưng ghế, mái tóc đen dài xõa xuống làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm nhỏ.

Chu Bắc Cảnh yên tâm dặn dò: “Trương Văn Bác ở đằng , việc gì thì tìm .”

Theo hướng chỉ đầu, Lộ Thiên Ninh mới thấy Trương Văn Bác luôn giữ cách an , Trương Văn Bác khẽ gật đầu với cô.

Nụ chút nịnh nọt, dù mới làm Chu Bắc Cảnh vui, làm Lộ Thiên Ninh vui vẻ mới .

Lộ Thiên Ninh vẫy tay gọi Trương Văn Bác, bảo xe lấy quà mừng thọ mà bà cụ Uông chuẩn .

Chưa đầy năm phút, Trương Văn Bác mang đến một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, khi đưa cho Lộ Thiên Ninh phàn nàn: “Bà cụ mua cái gì mà nặng quá .”

“Không rõ lắm, bà ngoại quý lắm.” Lộ Thiên Ninh nhận lấy chiếc hộp nhỏ, cổ tay kéo xuống một chút, giật : “Thật sự nặng, một vật nhỏ như mà nặng thế —”

Cái e rằng đựng một cục sắt chứ?

Trương Văn Bác gãi đầu: “Tôi thực sự từng thấy vật quý giá nào, một cục nhỏ như thế mà nặng đến , vàng cũng nặng như thế.”

Hai ngạc nhiên về trọng lượng của món quà mừng thọ, thì thầm nhỏ giọng.

Bà Giang ngang qua cùng một nhóm quý bà, thấy lời , bước chân dừng , đầu liếc chiếc hộp nhỏ Lộ Thiên Ninh đặt ghế bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-564-trong-that-giong-me-co.html.]

Một lát , bà thu ánh mắt, ngắt lời bên cạnh: “Xin , thấy bụng thoải mái lắm, các vị .”

“Vâng.” Một nhóm quý bà đều gật đầu, bà thoát khỏi đám đông, nháy mắt với một nhân viên phục vụ.

Một nữ nhân viên phục vụ cao ráo, mảnh khảnh nhanh chóng tới, cúi xuống bà thì thầm vài câu, đó về phía Lộ Thiên Ninh một cái, gật đầu: “Vâng.”

Lộ Thiên Ninh định cầm quà mừng thọ tìm Chu Bắc Cảnh, đợi bận xong thì cùng tặng cho ông cụ Ngụy.

vật quá nặng, cô xách nó khắp sân tìm Chu Bắc Cảnh thực sự tiện, nên chỉ thể kiên nhẫn đợi tại chỗ.

Bóng chồng chất phản chiếu phòng kính, nhất thời cô tìm thấy Chu Bắc Cảnh đang ở .

Môi trường ồn ào, ngay cả giọng của cũng nhấn chìm, manh mối.

Khoảng hơn mười phút , đám đông bỗng xôn xao, cuối phòng kính vang lên tiếng ‘loảng xoảng’, kèm theo tiếng kính vỡ và tiếng kêu đau đớn.

Mọi ban đầu theo bản năng tránh né, thấy kính làm thương, ùn ùn kéo đến.

“Ông Trâu…”

“Là Chu !”

Vài giọng tương tự vang lên đồng thời, Lộ Thiên Ninh rõ họ là Trâu Châu.

cô nhanh chóng dậy, sải bước về phía chỗ xảy chuyện, đám đông xô đẩy, lảo đảo suýt ngã xuống đất.

Xung quanh đám đông đang cuồn cuộn, nếu cô thực sự ngã xuống e rằng sẽ làm liên lụy khác, chừng sẽ gây vụ ‘giẫm đạp’!

Ngay lập tức, eo cô một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, kéo cô trong đám đông.

Cô ngã lòng đối phương, mùi hương quen thuộc lan tỏa trong khoang mũi, cô ngẩng đầu liền chạm đôi mắt sâu thẳm thấy đáy của Chu Bắc Cảnh.

“Không ?” Cô thở phào nhẹ nhõm, ngón tay nắm chặt áo trắng bệch.

Chu Bắc Cảnh vui véo eo cô: “Không bảo yên ở đó đợi ?”

Lộ Thiên Ninh bĩu môi, đôi mắt trong veo nhuốm vài phần ấm ức.

Không cô tưởng gặp chuyện là ?

“Nếu thực sự gặp chuyện, em xông tới tác dụng gì?” Chu Bắc Cảnh dẫn cô ngược , về chỗ cũ xuống: “Theo cái đà , em cũng sẽ thương.”

“Vậy là em sai ?” Cô cãi , đầu về phía thương.

Là một đàn ông năm mươi tuổi, kính cứa hai vết, chỉ chảy hai giọt máu.

cũng là ngày vui lớn, vị ông Trâu còn bệnh viện, còn liên tục xin làm hỏng kính.

Tiệc mừng thọ tiếp tục như thường, Lộ Thiên Ninh lúc mới nhớ điều gì đó, đầu xách món quà mừng thọ ghế bên cạnh: “Chúng tặng quà .”

“Được.” Chu Bắc Cảnh thuận thế nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay cô.

Lộ Thiên Ninh thấy kỳ lạ, mặc dù ngay khoảnh khắc cô xách chiếc hộp nhỏ lên Chu Bắc Cảnh nhận lấy, nhưng trọng lượng đó hề như dự kiến.

Thậm chí, Chu Bắc Cảnh chỉ dùng hai ngón tay để xách.

“Không nặng ?” Cô hỏi.

Chu Bắc Cảnh đút một tay túi quần, lắc đầu: “Không nặng.”

Đang chuyện, hai đến mặt ông cụ Ngụy.

Việc tặng quà mừng thọ đều do các quý bà của mỗi nhà làm, khi họ đến, bà Giang cùng một nhóm đang Ngụy Giai Giai, con gái duy nhất của ông cụ Ngụy, tiếp đãi để tặng quà mừng thọ cho ông cụ Ngụy.

“Là nhà họ Uông ?” Ngụy Giai Giai cùng tuổi với Uông Vũ Nhu, đây cũng quen , khi quan sát Lộ Thiên Ninh một lúc thì gật đầu: “Trông thật giống cô.”

________________________________________

Loading...