Nói Thẳng Luôn, Vợ Của Sếp Chu Chính Là Tôi - Chu Bắc Cánh & Lộ Thiên Ninh - Chương 448: Anh nên tiễn em một đoạn
Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:40:15
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng tối mờ, Lộ Thiên Ninh tắm xong mặc váy ngủ hai dây, đang thoa thuốc mỡ lên vết bầm tím cổ tay do An Bái Nam bóp.
Tiếng nước róc rách từ phòng tắm vọng , như gõ tim cô khiến cô cảm thấy tê dại.
Cho đến khi tiếng nước dừng đột ngột, chỉ vài giây cửa phòng tắm mở , cô ngẩng đầu đàn ông bước .
Chu Bắc Cảnh để trần nửa , những giọt nước trượt xuống theo cơ ngực.
Lướt qua cơ bụng rõ múi, ẩn chiếc khăn tắm trắng, khu vực tam giác ngược nguy hiểm khiến khỏi suy nghĩ miên man.
Anh lau khô tóc ngắn, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu hình bóng cô bên giường, hình mảnh mai thon thả.
Anh nuốt khan, ném khăn tắm xuống sải bước tới, chống một đầu gối lên giường, cúi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô ngửa đầu, mái tóc dài đổ xuống, bàn tay gân guốc rõ ràng của luồn tóc cô, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô để nụ hôn sâu thêm.
Sự cám dỗ "chạm nhẹ dừng" khiến thể kiềm chế, đặc biệt lâu ngày gần gũi, cô chút căng thẳng, bàn tay run rẩy nắm lấy cổ tay .
Ngoài việc đáp , cô phản ứng thế nào.
Thì thầm bên tai, áp trán trán cô, mũi chạm : "Anh giúp em thoa thuốc mỡ."
Ngoài vết bầm tím cổ tay cô, eo còn một vết, càng đáng sợ hơn.
Trên hai chân trắng nõn dài cũng vài vết bầm tím do vô ý va chạm, khiến lòng thắt .
Cô xuống, kéo váy hai dây xuống ngang eo, tấm lưng trần trắng mịn càng làm nổi bật vết bầm tím đó.
Anh nặn thuốc mỡ màu trắng sữa lên, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa, kiềm chế những suy nghĩ miên man, thoa thuốc lên chân cô nữa.
Vị trí cuối cùng là ở mắt cá chân, nắm lấy cổ chân cô nghiêng đầu cẩn thận thoa thuốc mỡ.
Cô ** giường chớp mắt.
Thoa thuốc xong, tiện tay đặt sang một bên, kịp để cô phản ứng, cơ thể cô đột nhiên nặng trĩu, kéo .
Chân cô vô thức kẹp lấy eo , đôi mắt trong veo ngỡ ngàng, môi khẽ hé mở.
"Eo đau ?" Anh cúi , tay cố định ở eo cô.
Cô gật đầu: "Đau."
"Nhịn một chút, nhịn nổi nữa ." Tay trượt dọc cánh tay cô lên , móc dây áo trượt xuống.
Cô thuận tay tắt đèn, căn phòng chìm bóng tối, tiếng thở dốc dần trở nên nặng nề đột ngột khiến khí trở nên vi diệu, mờ ám.
Anh cố gắng nhẹ nhàng nhất thể, sợ làm đau eo cô, nhưng thỉnh thoảng kiểm soát lực.
Rơi tình thế tiến thoái lưỡng nan , gân xanh nổi rõ cổ càng tăng thêm vẻ hoang dã.
Giọng cô ngọt ngào như suối nước trong khoảnh khắc phá vỡ lý trí , mất kiểm soát.
Đêm ngủ.
Sáng sớm mới rời khỏi cô.
Cảm giác mệt mỏi rã rời ập đến, nhưng cô hề buồn ngủ, đôi môi bóng loáng khẽ hé mở, thở nhẹ.
Mềm nhũn trong vòng tay , luôn cảm thấy đây như một giấc mơ, dám ngủ, sợ tỉnh dậy đó mở mắt.
Giữa hai lông mày lộ vẻ thỏa mãn, ôm lấy cơ thể cô, điện thoại đầu giường đột nhiên reo lên.
Anh tiện tay lấy, là tin nhắn thoại Khương Thừa Ngạn gửi đến, nhắc nhở hôm nay nhất định đến bệnh viện kiểm tra .
Cuối cùng còn quên thêm một câu: "Tao đoán nhắc mày, mày sẽ dậy nổi."
________________________________________
Xa một chút càng thêm nồng nhiệt, huống chi tình cảm của Chu Bắc Cảnh và Lộ Thiên Ninh trải qua khiến ai thấy cũng đỏ mắt.
Nếu tối qua hai "khô củi gặp lửa", Khương Thừa Ngạn cá với Cố Nam đổi ngược họ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-448-anh-nen-tien-em-mot-doan.html.]
"Nghỉ thêm một lát." Mới sáu giờ sáng, cô ngủ , nhưng cũng cô nghỉ ngơi thêm.
Cô ngẩng đầu hôn lên má , cánh tay thon dài luôn ôm eo săn chắc, lười biếng đáp lời.
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt vai cô, tay nghịch điện thoại, thấy gì mà ánh mắt trầm xuống.
Tám giờ, Bào Bào tỉnh dậy, la hét đòi tìm họ.
Trương Hân Lan đặt cô bé ở cửa, cô bé tự vịn tường chậm rãi .
Đi đến chỗ còn gì để vịn, cô bé dứt khoát bò bò .
Nắm lấy ga trải giường, nhấc đôi chân nhỏ ngắn cũn lên, lật một cái là leo lên giường một cách thuần thục.
Sau đó phịch xuống giữa Lộ Thiên Ninh và Chu Bắc Cảnh, với Chu Bắc Cảnh, khoe hai chiếc răng nhỏ.
Giây tiếp theo Chu Bắc Cảnh đỡ dậy đặt : "Lúc kết hôn, náo loạn lắm ?"
Anh thù dai, hôm đó cục bột nhỏ làm đau lòng.
Cục bột nhỏ hiểu, chỉ toe toét, mắt luôn Chu Bắc Cảnh, thậm chí lười liếc Lộ Thiên Ninh một cái.
Cho đến khi Lộ Thiên Ninh chọc bụng nhỏ nhô của cô bé : "Hôn ba , ba giận ."
Không Lộ Bào Bào hiểu , đôi mắt to tròn long lanh Chu Bắc Cảnh một lúc lâu, phát tiếng "y a" –
Sau đó cúi , nhón m.ô.n.g nhỏ hôn một cái lên mặt Chu Bắc Cảnh.
Nước dãi dính đầy nửa khuôn mặt , nhưng khuôn mặt đang đen lập tức nở nụ .
Cái vẻ dễ dãi đó, Lộ Thiên Ninh nỡ thẳng.
Không thù dai chuyện đám cưới ? Để hôn một cái đầy nước dãi là xong, chẳng làm cả!
Cả gia đình ba ** giường cho đến phút cuối cùng mới buộc dậy vệ sinh cá nhân.
Trương Hân Lan ăn sáng xong, giữ ấm cho họ trong nồi.
Chu Bắc Cảnh bình thường như , tối qua về cô thấy , mừng rỡ khép miệng , đút cho Bào Bào ăn cảm động xót xa.
Suýt chút nữa rơi nước mắt, cố gắng nén .
Ăn xong bà bế Bào Bào qua, giục hai bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Đã hẹn , đến bệnh viện Chu Bắc Cảnh đưa thẳng phòng kiểm tra.
Khương Thừa Ngạn và Cố Nam đều đến, đợi Chu Bắc Cảnh trong, Cố Nam tới thì thầm: "Chu Khải Sơn chết, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn qua cơn nguy kịch."
Nhớ ánh lửa hôm qua, Chu Khải Sơn điện giật đến mức gần như thành khúc củi thẳng đơ đất, Lộ Thiên Ninh tưởng c.h.ế.t ngay tại đó.
"Tuy nhiên, bác sĩ khả năng cứu sống cao, dù sống sót thì quãng đời còn cũng sẽ sống trong đau khổ." Cố Nam thêm.
Lộ Thiên Ninh liếc phòng kiểm tra, cuối cùng vẫn : "Đừng chuyện với nữa."
Lòng hận thù của Chu Bắc Cảnh đối với Chu Khải Sơn quá sâu đậm, nhưng chìm đắm trong sự hận thù ruột thịt mãi mãi là một sự giằng xé, đau khổ.
Thà để nghĩ rằng Chu Khải Sơn c.h.ế.t trong ánh lửa đó.
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Mặt Chu Khải Sơn lột một lớp da, mắt nhắm , đau đớn trần nhà, đủ loại âm thanh lạnh lẽo của máy móc bên tai.
________________________________________
Đột nhiên, cửa phòng chăm sóc đặc biệt đẩy , một đàn ông mặc đồ vô trùng đeo khẩu trang bước , cạnh giường bệnh lạnh lùng .
Bốn mắt , Chu Khải Sơn nhận phận đó, đồng tử lập tức mở lớn, kích động cử động nhưng đau đớn gầm gừ.
"Căng thẳng gì thế?" Người đàn ông cúi đầu xuống, ghé sát tai : "Tôi đến lấy mạng ông, dù cũng là cha con một trận mà, nhưng nghĩ nên tiễn ông một đoạn."
Chu Khải Sơn nghiến răng trừng mắt đàn ông.
Người đàn ông nhẹ vài tiếng: "Tôi kể cho ông một câu chuyện để tiễn ông nhé, thực ... vụ tai nạn khiến ông mất khả năng đàn ông năm xưa là tai nạn, là tìm làm đấy, mục đích là để ông sống bằng chết, ly hôn với vợ ông, để bà thể gả và sắp xếp cho một phận mới."