Lư Nguyệt Hoa ngập ngừng vài giây, một lúc , "Tôi đây là sợ Khang Khang ?"
"Chuyện của Khang Khang đồng ý giúp bà giấu !" Triệu Tĩnh Nhã chất đầy biệt thự trong đầu, còn tưởng hôm nay Lư Nguyệt Hoa sẽ mang đến một bất ngờ.
Cô kìm trừng mắt lạnh lùng , "Rốt cuộc bà làm ? Đừng cả ngày chỉ mồm, làm cái gì cũng xong!"
Vừa , cô hất văng giẻ lau trong tay Lư Nguyệt Hoa, "Còn lau bàn làm gì nữa, mau nghĩ cách !"
Tay Lư Nguyệt Hoa đau điếng, mu bàn tay đánh đỏ cả lên, nhưng cũng chỉ thể , "Lộ Thiên Ninh căn bản nể tình, đây là sợ làm lớn chuyện cô lợi hại thế nào, là bình thường như chúng thể trị ?"
Triệu Tĩnh Nhã lườm một cái, "Hôm qua ai đảm bảo chắc chắn với , chỉ cần bà kiên trì đến cùng Lộ Thiên Ninh nhất định sẽ mua biệt thự cho ? Bà đang làm gì thế? Vẽ vời cho đấy ? Chỉ là lười biếng nghỉ ngơi hai ngày thôi ?"
Tiến thoái lưỡng nan, Lư Nguyệt Hoa nỗi khổ thể , mắc nghẹn trong lồng n.g.ự.c lên xuống .
"Tôi cho bà , với Lộ Khang Khang là gần đây bà khỏe, ít nhất cũng nghỉ một tuần, dù thế nào nữa bà cũng giải quyết xong chuyện trong vòng một tuần cho , biệt thự mua xong khi đứa bé chào đời, để ở cữ!"
Cơn giận bốc lên, Triệu Tĩnh Nhã chuyện hề nể nang. z.br
Nói xong, cô cũng cho Lư Nguyệt Hoa làm việc ở đây, vẫy tay đuổi Lư Nguyệt Hoa .
Tránh để Lộ Khang Khang thấy, phát hiện điều gì, lộ chuyện thì càng khó giải quyết.
Lư Nguyệt Hoa khỏi quán mì, bực bội về phía trạm xe buýt.
Vừa thở dài, cam lòng suy tính điều gì đó.
________________________________________
Ống thuốc mà bác sĩ mang hai ngày, kết quả kiểm tra.
Nhận kết quả, Khương Thừa Ngạn lập tức gọi Lộ Thiên Ninh đến bệnh viện, ném thẳng báo cáo kiểm tra lên giường bệnh.
"Mẹ kiếp, Nhậm Cảnh Nghiệp đúng là một tên khốn nạn."
Lộ Thiên Ninh liếc , nhanh chóng mở báo cáo kiểm tra , chỉ một bản, mà tới bảy tám bản.
"Thằng chó lừa chúng ? Báo cáo kiểm tra cho thấy, thứ bên trong là nước! Nước tinh khiết tự nhiên!"
Khương Thừa Ngạn tức đến mức chống tay hông, nhân viên kiểm tra dám tin, sợ kiểm tra loại thuốc công nghệ cao nào, kiểm tra bảy tám ...
Kết quả, tin.
Đầu Lộ Thiên Ninh đau nhói, hi vọng mấy ngày qua tan vỡ ngay lập tức, thậm chí ngọn lửa hi vọng đó còn thể chiếu sáng dù chỉ một chút bóng tối.
Cô siết chặt mấy bản báo cáo kiểm tra, mím môi .
"Anh sẽ liên lạc với chúng ." Chu Bắc Cảnh vén chăn mỏng xuống giường, rút báo cáo kiểm tra khỏi tay Lộ Thiên Ninh.
Một lúc , đưa tay vuốt tóc cô, "Nhậm Cảnh Nghiệp thâm độc bằng một phần vạn của Nhậm Cường, ban đầu Tô Lệ Quyên đổi phận cho , ẩn mười mấy năm, nhưng đầu phá hỏng chuyện của họ, thể thấy ít nhất trong chuyện , thèm làm."
Dù thể Nhậm Cảnh Nghiệp là , nhưng ít nhất là kẻ tiểu nhân từ thủ đoạn.
Nghĩ đến chuyện Nhậm Cảnh Nghiệp lấy trộm đồ trong két sắt của Chu Khải Sơn, Lộ Thiên Ninh ghét đó lắm.
lúc vì Nhậm Cảnh Nghiệp dập tắt hi vọng của cô, trêu chọc cô, mà trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Tiếp tục điều tra tung tích của Nhậm Cảnh Nghiệp ." Chu Bắc Cảnh liếc mắt hiệu cho Khương Thừa Ngạn.
Khương Thừa Ngạn nhận sự mạnh mẽ cố gắng che giấu của Lộ Thiên Ninh, thở dài, "Tôi điều tra, nhất định lôi thằng ch.ó đó ."
Nói xong lầm bầm chửi rủa rời khỏi phòng bệnh.
Lộ Thiên Ninh lấy báo cáo kiểm tra từ tay Chu Bắc Cảnh, xé nát, đến góc tường vứt thùng rác.
Vứt xong, cô ở đó động đậy, đối diện với góc tường điều chỉnh tâm trạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-422-nuoc-tinh-khiet-tu-nhien.html.]
Hi vọng tràn đầy bỗng chốc tan vỡ, trở thành giọt nước cuối cùng làm sụp đổ cảm xúc của cô.
Cô khó thể giữ lý trí nữa.
"Bác sĩ , nếu ở một nơi cố định, thể cho xuất viện, ông sẽ đến kiểm tra, lấy m.á.u cho hàng ngày."
Chu Bắc Cảnh dừng cách cô xa phía , vai nghiêng dựa tường, "Em nghĩ ?"
Anh vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm là nỗi đau thể kìm nén.
"Sao sớm?" Lộ Thiên Ninh hít một thật sâu, khi , khóe môi nở một nụ gượng gạo, "Mỗi ngày chạy đến bệnh viện phiền phức, về thì cứ về, như Pháo Pháo cũng thể thấy mỗi ngày."
"Tôi về... chắc là chuyện ."
Anh chắc việc tiếp tục hòa nhập cuộc sống của họ là đúng sai, dù tình trạng cơ thể vẫn là một ẩn .
chắc chắn, bây giờ thể khiến tâm trạng Lộ Thiên Ninh tệ đến thế nữa.
tất cả đều chỉ là tạm thời.
Hạnh phúc tạm thời, thất vọng tạm thời.
"Chu Bắc Cảnh, chúng kết hôn ." Lộ Thiên Ninh lảng tránh câu hỏi của , ngón tay nắm lấy một góc áo bệnh nhân của , cúi mắt , "Anh nợ một đám cưới, một đám cưới mà phụ nữ chỉ một trong đời, chúng cần quá nhiều , nhưng ít nhất cha hai bên cũng mặt."
Cơ thể Chu Bắc Cảnh cứng , đôi mắt sắc như chim ưng đột nhiên co rút, cắn chặt hàm lâu, mới lên tiếng, "Em chắc chứ?"
Lộ Thiên Ninh ngước mắt , "Chắc chắn, nhân lúc bây giờ còn kịp, nên trả những gì nợ ."
Quả thực là nợ cô.
Kết hôn lâu như , ngay cả một đám cưới cũng .
Tâm trạng phức tạp lan tràn trong lòng Chu Bắc Cảnh, mím môi hồi lâu, "Tôi ngoài hút một điếu thuốc."
Lộ Thiên Ninh bước khỏi phòng bệnh, ngay cả t.h.u.ố.c lá cũng cầm, một mạch nửa tiếng đồng hồ.
Khi trở , thực sự mùi thuốc lá.
"Tôi chuyện với bác sĩ, ông chiều nay truyền dịch xong, thể xuất viện về nhà, từ ngày mai sẽ đến nhà điều trị cho ."
Anh xuống giường bệnh, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên hỏi, "Em đợi cùng về ?"
Lộ Thiên Ninh một lúc lâu, khẽ mở môi, "Anh về thì về, cưới thì đừng bước nhà ."
"..." Chu Bắc Cảnh cô chọc , thấy cô tức giận tới lấy túi xách ghế sofa .
Anh lập tức chặn cô , bàn tay gân guốc giữ lấy vòng eo thon thả của cô.
Biết nhiều sức lực, cô đẩy tay .
Cơ thể ngã lòng , hai tay chống lên n.g.ự.c .
"Cưới, nhưng một chuyện cần trao đổi ."
Lộ Thiên Ninh hừ một tiếng, ngước mắt , "Anh còn sợ làm gì ?"
Chu Bắc Cảnh nhướng mày, vẻ nghiêm túc , "Thực sự sợ."
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, kéo dài đến đuôi mắt, sống mũi, thở nóng bỏng quyện .
Anh khẽ mở đôi môi mỏng một câu, "Bác sĩ , làm bất cứ điều gì."
"???" Mắt Lộ Thiên Ninh run lên, sự m.ô.n.g lung dần tan trong đáy mắt.
Không hiểu , "Ý gì?"
Chu Bắc Cảnh , tránh ánh mắt đen trắng rõ ràng của cô, vô cùng chói mắt, bàn tay ấn eo cô siết chặt, "Chính là nghĩa đen của câu đó."