Nói Thẳng Luôn, Vợ Của Sếp Chu Chính Là Tôi - Chu Bắc Cánh & Lộ Thiên Ninh - Chương 394: Giúp tôi việc cuối cùng này

Cập nhật lúc: 2025-10-14 15:07:13
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Niềm vui tan vỡ ngay lập tức, bóng lưng họ dìu rời , Lộ Thiên Ninh mím chặt môi.

Kế hoạch mua thực hiện suôn sẻ, nhưng cô gặp một vấn đề nan giải.

Đó là Bào Bào ở Giang Thành xa xôi, cô mấy ngày gặp.

đây chờ Chu Bắc Cảnh khôi phục ký ức, nhất định đón Bào Bào đến, nhưng dù cục cưng nhỏ vẫn còn nhỏ—

Nghĩ đến chặng đường ngàn dặm di chuyển, một mặt cô đành lòng, mặt khác cắn răng sắp xếp việc về Giang Thành đón Bào Bào.

Bước đầu tiên của kế hoạch mua sự hiểu chi tiết về nơi , nhân lúc Trương Văn Bác dẫn làm quen với ngôi làng nhỏ, cô đặt vé máy bay về Giang Thành.

“Cô ở đây cũng nhà, đón Bào Bào đến đây sẽ ở ?” Cố Nam cau mày cô đóng gói hành lý: “Cô cũng sẽ ở đây bao lâu, chẳng lẽ Bào Bào ở khách sạn với cô, chừng ở đó cả mấy chục năm?”

Lộ Thiên Ninh vẫn tiếp tục đóng gói đồ đạc: “Không , trong làng một gia đình mới chuyển lâu, căn nhà vẫn còn ở , nhờ Trương Văn Bác chuyện mua , sẽ ở đó.”

Không ngờ cô sắp xếp đấy, càng như càng chứng tỏ— cô quyết tâm .

Cố Nam nên lời, cô nhanh chóng thu xếp xong đồ đạc, vội vã xách vali chạy thẳng sân bay, Cố Nam cuối cùng cũng nhịn nhanh chóng trong làng nhỏ.

Hai mươi phút , tại sân nhà Đào Chu, Chu Bắc Cảnh gốc cây, tay cầm một cây gậy gỗ, những chiếc lá đang dần rơi xuống.

Mùa đông sâu sắc, thời tiết Hải Thành quá lạnh, chỉ là gió lớn, sẽ thổi rụng ít lá vàng úa.

Cố Nam và Giang Thừa Ngạn ở cửa dáng cao ráo của một lúc lâu, mới đẩy cửa bước .

“Thiên Ninh… về Giang Thành .”

Cơ thể Chu Bắc Cảnh cứng đờ, động tác đầu vô cùng chậm chạp, nhưng đó là tốc độ mà dùng hết sức lực mới .

Lông mày nhíu , ánh mắt sâu thẳm chằm chằm hai họ, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu và sự luyến tiếc nồng đậm.

“Anh cũng luyến tiếc ? Anh chúng , suýt nữa đắc tội hết với Lộ Thiên Ninh !” Giang Thừa Ngạn tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ xuống.

Anh trực tiếp mắng cho Chu Bắc Cảnh một trận, ngẩng đầu lên đàn ông từng oai phong lẫm liệt giờ đây hình gầy gò, lời lập tức nuốt ngược bụng.

Cố Nam xuống bên cạnh , vỗ vai , cảm thán: “Chúng vốn nghĩ, âm thầm quan tâm Lộ Thiên Ninh là kết cục đau khổ nhất, nhưng ngờ Lộ Thiên Ninh kiên trì tìm lâu như , quanh quẩn tìm đến đây.”

“Còn tại Đào Chu!” Giang Thừa Ngạn trực tiếp đổ trách nhiệm lên Đào Chu: “Lúc với cô bao nhiêu , tất cả chi phí y tế của Chu Bắc Cảnh chúng sẽ chịu trách nhiệm, cần cô bận tâm chuyện khác, kết quả cô đăng cái thông báo tìm lên mạng, trùng hợp thế nào để Lộ Thiên Ninh thấy !”

Đào Chu thấy Giang Thừa Ngạn và họ kiên quyết đưa Chu Bắc Cảnh đến bệnh viện lớn cứu chữa, nghĩ rằng gia đình Chu Bắc Cảnh nhất định giàu .

nảy sinh ý đồ , mượn phận ân nhân cứu mạng để đòi một chút lợi lộc.

“Bây giờ những chuyện đó quá muộn.” Cố Nam trực tiếp hỏi Chu Bắc Cảnh: “Thiên Ninh đón Bào Bào về , cô mua một căn nhà ở đây, định đón Bào Bào qua đây cùng sống.”

Nói xong, cúi đầu nữa.

Hai đều đang chờ Chu Bắc Cảnh đưa quyết định, nếu cứ tiếp tục như sẽ làm Lộ Thiên Ninh tổn thương sâu, trong lòng Chu Bắc Cảnh đau khổ ?

Im lặng lâu, Chu Bắc Cảnh mới chậm rãi mở lời: “Tìm cách để cô rời .”

“Cô sẽ rời !” Cố Nam gần như hét lên: “Anh lẽ nào còn , cô coi là sinh mệnh!”

“Chính vì , nên mới rời .” Giọng Chu Bắc Cảnh kiên định, tốc độ chậm rãi nhưng cho phép nghi ngờ: “Nếu , để cô ngày một tệ nghĩ, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ ?”

Bế tắc.

Tình hình khiến sân nhà chìm một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-394-giup-toi-viec-cuoi-cung-nay.html.]

Cửa nhà đột nhiên mở , Đào Chu bước , thấy ba đang trong sân, cô ngẩn cẩn thận hỏi: “Có gì thể giúp ?”

“Có.” Chu Bắc Cảnh khẽ mở môi: “Giúp việc cuối cùng .”

________________________________________

Giang Thành.

Hai giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Giang Thành, Triệu Tiểu Điềm lái xe đến đón cô, gặp mặt kịp đỏ hoe mắt.

Triệu Tiểu Điềm lao tới ôm chầm lấy cô, làm chiếc vali cô đang kéo đ.â.m văng xa.

“Tôi cô tìm thấy ? Anh về ?” Vừa , Triệu Tiểu Điềm về phía cô.

Trước khi về, Lộ Thiên Ninh chỉ gửi thông tin chuyến bay cho Triệu Tiểu Điềm, giải thích gì nhiều.

Triệu Tiểu Điềm tình hình cụ thể, đến đón đúng giờ, còn tưởng là đón cả một nhóm .

Thấy rõ phía Lộ Thiên Ninh ai, Triệu Tiểu Điềm buông cô : “Họ ?”

Lộ Thiên Ninh kéo vali , mới giải thích: “Chưa về, nhớ , hơn nữa vì những chuyện xảy đây quá kích thích thần kinh khiến ở trạng thái căng thẳng, cưỡng ép đưa về dễ làm bệnh tình nặng hơn…”

kéo Triệu Tiểu Điềm ngoài.

Giọng và vẻ mặt vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm sự chua xót ngập trời bao bọc.

“Tôi sẽ định cư ở Hải Thành.” Lên xe, cô thắt dây an với Triệu Tiểu Điềm quyết định .

Triệu Tiểu Điềm lập tức đơ , ngước lên thẳng cô: “Đi Hải Thành định cư? Ở bên cả đời ? Vậy lỡ như mãi mãi nhớ cô thì ?”

“Ba tháng tìm kiếm, làm kiệt sức. Thật nghĩ rằng thể về , nhưng sống thấy , c.h.ế.t thấy xác trở thành sự chấp niệm để sống tiếp. Lúc đó thậm chí còn nghĩ chỉ cần còn sống, dù ở góc nào, ở bên cũng .”

Suốt ba tháng, Lộ Thiên Ninh hề thổ lộ tâm sự với bất kỳ ai, lúc hết với Triệu Tiểu Điềm.

thực sự còn sống, mất trí nhớ, thể cam tâm chỉ cần sống là đủ, chỉ về bên , chỉ Bào Bào lớn lên trong sự bầu bạn của .”

Triệu Tiểu Điềm rút hai tờ khăn giấy, lau nước mắt, đưa cho Lộ Thiên Ninh hai tờ: “Tôi ủng hộ cô! Nếu thằng khốn Cố Nam ở Hải Thành bắt nạt cô, cô cứ với …”

Cục cưng nhỏ Bào Bào mấy ngày gặp Lộ Thiên Ninh, suốt ngày làm Trương Hân Lan cuồng, căn bản chịu ở trong phòng.

May mà Giang giúp đỡ, hai luân phiên dỗ dành, mới tạm hơn chút.

Nghe tiếng mở cửa, cục cưng nhỏ lập tức về phía cửa.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lộ Thiên Ninh, khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng lập tức nở một nụ .

Giây tiếp theo, khóe môi nhếch lên đột nhiên cụp xuống, uỷ khuất nhắm mắt to.

Nước mắt như hạt đậu rơi lả tả xuống.

Lộ Thiên Ninh bỏ vali xuống, kịp giày, vội vàng chạy tới đón con bé.

Bàn tay nhỏ bé của cục cưng ôm chặt lấy cổ cô, tiếng vang vọng bên tai cô.

“Bào Bào , sẽ nữa.” Trương Hân Lan vội vàng lau nước mắt cho con bé, và ngừng dỗ dành.

Lộ Thiên Ninh vỗ nhẹ lưng Bào Bào, với Trương Hân Lan: “Con định Hải Thành, mang theo Bào Bào cùng.”

________________________________________

Loading...