Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Suốt ngày chỉ lễ nghi quy củ, đến cả một thái giám cũng Biện Tích giữ quy củ vô ích, y thể hiện phong thái của cao với những trân quý.
Bước bước , quyến luyến mãi thể rời . Cuối cùng, y đột ngột quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái cổng chùa nhưng mãi chịu dậy. Trì Duẫn mới bước tới, nhẹ nhàng đỡ Biện Tích lên xe ngựa.
Đoạn đường dài dằng dặc trôi ngược về phía , xe ngựa lộc cộc lăn bánh đều đều đường đất. Qua khung cửa sổ nhỏ, từng rặng tre xanh nối vun vút.
Biện Tích tựa thành xe, ánh xa xăm mà trống rỗng. Tâm trí như giữ trong quá khứ, những hồi ức vui vẻ như chạy qua trong đôi mắt sáng trong, dường như cả thế gian chỉ còn một y cô độc.
Trì Duẫn khẽ chạm lên mu bàn tay y, như trấn an: “Có đổi sang cưỡi ngựa cho khuây khoả một lát ?”
Như kéo khỏi thế giới riêng, Biện Tích ngẩn một lúc mới đáp: “Ta… từng cưỡi ngựa.”
“Đừng lo.” Trì Duẫn cố vẽ một đường cong môi: “Ta sẽ để ngươi tự lưng ngựa…”
Hình như lời ẩn ý, Biện Tích nghĩ sâu thêm. Xe ngựa dừng , Trì Duẫn đỡ y xuống khỏi xe. Biện Tích thẳng đôi mắt dịu dàng của Trì Duẫn, bầu trời bao la đầy nắng bên ngoài. Biện Tích yên tĩnh gật đầu, đưa tay lòng bàn tay Trì Duẫn, như đồng ý giao phó bản cho đối phương.
xHENRI
Biện Tích lọt thỏm trong lòng n.g.ự.c Trì Duẫn lưng con hắc mã tráng. Trì Duẫn ghìm cương, ngựa phi càng nhanh. Gió lạnh vỗ gương mặt nhỏ ửng hồng, Biện Tích hít sâu một bất giác nở nụ đầu tiên trong ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nguyet-tich/chuong-26.html.]
Sợ Biện Tích quen, Trì Duẫn thoáng chốc giảm tốc độ.
“Cả hai chúng … làm nó mệt lắm ?”
Trì Duẫn vuốt nhẹ lên lớp lông đen tuyền của nó, giọng đầy tự hào: “Nó là con ngựa mạnh mẽ nhất trong bầy, vì khoẻ nhất… mà nó là con ngựa kiên cường nhất.”
“Hoàng thúc…” Biện Tích bỗng dưng gọi .
Trì Duẫn đáp: “Ta đây!”
“Hoàng thúc!” Biện Tích gọi .
Hắn kiên nhẫn đáp : “Ta ở đây!”
Biện Tích cũng thêm gì đó, chỉ lặp lặp danh xưng vô nghĩa , cả hai rơi lặng im. Như thể y thấy hiếu kỳ, cũng chẳng mong đợi, phó mặc cho phận.
Gần tới cổng thành, Biện Tích cũng trở xe ngựa, dần đầu đoàn xe vó ngựa của Trì Duẫn gõ đều nền đất, như một lời đảm bảo rằng vẫn luôn ở sát bên.
Đường thành mỗi lúc một đông đúc, Biện Tích khẽ vén một góc rèm , cho dù mới ở bên ngoài, kinh thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt. Tường thành cao sừng sững dần hiện rõ mắt, uy nghi như che khuất cả bầu trời.