Nguyệt Huyết Ca - Chương 6 – Chiếc bóng dưới hành lang
Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:26:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Hiền giật tỉnh giấc giữa đêm. Phòng ngủ tầng bốn lặng như phủ sương. Trên trần, ánh đèn ngủ vàng nhạt run rẩy như ngọn nến sắp tắt.
Cậu dậy, thở lẫn trong làn lạnh. Trên cổ tay, vết đỏ mảnh tối qua vẫn còn, nhưng lúc ánh lên thứ ánh sáng nhàn nhạt như một sợi chỉ lửa vùi trong tuyết. Bạch Hiền cúi xuống, ngón tay khẽ chạm , lạnh ngắt, nhưng đau.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi. Những bông tuyết như chậm hơn thường ngày, chao nghiêng, lặng lẽ rơi xuống sân trường nhuốm một lớp sương mờ.
Cậu toan xuống, thì một âm thanh vang lên khẽ, như tiếng bước chân.
Lộp cộp... lộp cộp...
Tiếng đều đặn, xa gần, vang nền hành lang vắng. Bạch Hiền ngẩng lên, về phía cửa. Bên ngoài chỉ là ánh sáng xanh nhợt của đèn hành lang, kéo dài từng , từng , như những nhịp thở dài của tòa ký túc ngủ say.
Cậu do dự vài giây bước xuống giường. Bàn chân chạm nền gạch lạnh buốt. Tay vặn chốt cửa.
‘Cách.’
Cánh cửa mở , lạnh ùa . Không ai cả.
Hành lang dài tăm tối, chỉ ánh đèn cuối dãy chớp nháy ngừng. Bạch Hiền bước , ngón tay lướt nhẹ dọc tường, cảm giác ẩm và lạnh.
Cậu khựng .
Ngay góc tường, nơi ánh sáng chạm tới, thứ gì đó đang lặng lẽ ở đó. Là một tấm thẻ sinh viên.
Bạch Hiền cúi xuống, nhặt lên. Ánh đèn run rẩy soi rõ dòng chữ khắc bên mép.
“BIỆN BẠCH KIỆT”
Tay run nhẹ. Hơi thở đông trong cổ. Mắt rời cái tên , tên mà chôn trong ký ức suốt bao năm. Một giọt gì đó rơi xuống mặt thẻ, là nước máu.
Cậu chớp chớp mắt, cố cho rõ.
———
Không còn gì. Chỉ còn nền hành lang trống rỗng, tấm thẻ biến mất, như thể từng tồn tại.
Bạch Hiền lặng lâu. Ngoài , tiếng chuông đồng hồ điểm ba giờ sáng, vang vọng, tắt dần trong sương tuyết. Cậu trở phòng, khép cửa.
trong gương, phản chiếu lưng , vẫn còn một bóng ngoài hành lang qua khe cửa, ánh mắt sâu như phủ sương, cổ, dường như một vệt m.á.u mảnh như vết răng cũ.
--------------------
Sáng hôm , tuyết vẫn dứt. Học viện Thánh Cảnh chìm trong màu xám dịu, mái ngói và sân gạch phủ một lớp trắng dày. Bạch Hiền trong phòng học, mắt dán cửa sổ. Giọng giảng viên vang lên xa xăm như vọng qua một lớp sương. Cậu chẳng nổi chữ nào. Trong đầu chỉ lặp lặp hình ảnh tấm thẻ đêm qua – cái tên khắc mặt nhựa, lạnh và sáng như lưỡi dao.
Biện Bạch Kiệt.
Cậu khẽ siết bàn tay giấu gầm bàn, móng tay chạm da, đau thật, tức là mơ.
———
Chuông rep báo giờ nghỉ, Bạch Hiền rời lớp, men theo hành lang dẫn xuống khu hồ sơ cũ.
Nơi hiếm khi ai lui tới, ngoại trừ vài giáo viên và những phụ trách sổ lưu trữ. Phòng hồ sơ khuất dãy phía Đông, cánh cửa gỗ nặng trĩu, bên gắn một tấm bảng đồng cũ kỹ: “Phòng lưu trữ”
Cậu đẩy cửa, bản lề phát tiếng kẽo kẹt, mùi giấy mục và gỗ ẩm ập đến. Trong ánh sáng mờ, những tủ tài liệu xếp tầng tầng như mê cung. Cậu bắt đầu tìm, từng ngăn, từng tập, chữ mờ nhòe bởi thời gian. Bạch Hiền kéo một tập hồ sơ ghi Biện, lật qua vài tờ. Tên trai ở đó. Không ảnh, danh bộ, gì cả.
Bỗng một giọng trầm thấp vang lên phía : “Cậu đang tìm ai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nguyet-huyet-ca/chuong-6-chiec-bong-duoi-hanh-lang.html.]
Bạch Hiền giật . Phác Xán Liệt đang ở cửa, bóng y phủ nửa căn phòng, tay đút túi áo choàng đen. Ánh sáng phản chiếu lên mắt y, ánh đỏ thoáng qua biến mất như ảo giác. “Không… chỉ xem đại thôi.” Bạch Hiền đáp, giọng khô khốc.
Xán Liệt bước đến, cúi tập hồ sơ mở rộng bàn. Ánh mắt y lướt qua từng trang giấy rỗng, dừng nơi dòng tên tẩy mờ.
“Người xóa khỏi danh bộ của học viện,” y chậm rãi. “Không nghĩa là từng tồn tại.”
Bạch Hiền ngẩng lên. Ánh sáng hắt từ cửa sổ khiến y trông mờ như một vệt khói.
“Cậu ?”
Phác Xán Liệt trả lời ngay. Y khẽ , một nụ khó đoán. “Ở Thánh Cảnh, những thứ nên gọi tên. Đôi khi, việc quên là cách để chúng còn ở .”
Bạch Hiền định hỏi tiếp, nhưng y .
Trước khi khỏi cửa, Phác Xán Liệt dừng , mà đầu: “Đừng tìm nữa. Nếu ai đó thực sự nhớ, họ sẽ tự xuất hiện.”
Cánh cửa khép , để Bạch Hiền giữa những tủ hồ sơ trầm mặc, tay vẫn giữ chặt một tờ giấy trắng rơi từ tập hồ sơ, đó một dòng chữ bằng m.á.u khô:
“Cậu nên xuống tầng hầm.”
Bạch Hiền yên một lúc lâu. Câu chữ như còn đang run rẩy tờ giấy, mùi tanh lạnh của m.á.u khô len qua đầu ngón tay như ngấm dần cơ thể . Cậu ngẩng đầu lên, những tủ hồ sơ xếp cao sát trần, từng ngăn kéo hở hé, như thể ai đó rời . Không khí trong phòng dần trở nên nặng nề, nặng đến mức mỗi nhịp thở cũng như tiếng nước rỏ chậm trong đêm.
Cậu cất tờ giấy túi áo, định . khi bước qua lối hành lang hẹp, ánh đèn trần nhấp nháy liên hồi, phụt tắt. Bóng tối nuốt trọn thứ. Tiếng gì đó khẽ vang lên phía như tiếng kéo lê của một vật cứng nền gạch. Bạch Hiền phắt , tim đập dồn. Chỉ hàng tủ hồ sơ im lìm và cửa sổ cuối hành lang hé mở, để gió mang theo tuyết lạnh len . Một bông tuyết bay qua, rơi đúng vết m.á.u khô còn vương tay . Trong thoáng chốc, vết m.á.u loang , biến thành màu đen. Bạch Hiền giật , lùi , suýt vấp ngưỡng cửa. Ở đó, ngay ánh trăng lọt qua khung kính, dấu giày in nền bụi. Rất rõ, mới dẫn thẳng xuống cầu thang tầng hầm. Cậu siết chặt tay, run. Giọng vang lên khẽ đến nỗi tưởng như gió :
“Nếu nên xuống đó… thì ai từng ?”
Phía , tầng hầm tối thẳm. Một luồng lạnh phả lên, ẩm và tanh, như thở của thứ gì đó đang chờ. Bạch Hiền lùi thêm một bước, lưng chạm mặt tủ lạnh toát sương. Cậu thể thấy tiếng nhịp tim , từng nhịp, từng nhịp xen lẫn tiếng gió đang rít qua khe cửa. Cậu định , nhưng một âm thanh khẽ vang lên từ cầu thang.
Không tiếng gió. Là tiếng bước chân. Chậm. Nặng. Như thể ai đó đang cố bước thật nhẹ nhưng thể. Bạch Hiền cúi xuống, ánh mắt dừng những dấu giày. Chúng vẫn còn ướt, như thể in lên nền gạch cách đây vài phút. Cậu vì cúi , đưa tay chạm , cảm giác lạnh buốt chạy thẳng lên vai.
Là nước… nhưng nước tuyết.
Thứ đó dính, mùi mằn mặn. Một giọng mảnh, gần như thì thầm, vang lên ngay bên tai : “Đừng tìm nữa.”
Bạch Hiền bật dậy, phắt .
Không ai cả.
Chỉ tờ giấy nhét trong túi áo nay rơi xuống đất, trôi về phía bậc thang.
Mặt giấy dính máu, dòng chữ run rẩy giờ nhòe , biến thành một vệt dài ngoằn ngoèo — như ai đó nối thêm:
“Cậu nên xuống tầng hầm… nữa.”
Gió thổi mạnh, cánh cửa phòng hồ sơ bật mở, đập tường ầm một tiếng. Ánh trăng hắt qua khe cửa, chiếu thẳng cầu thang. Trong khoảnh khắc đó, Bạch Hiền trông thấy một bóng , hoặc một thứ gì giống hình đang ngay bậc thứ mười ba, lặng lẽ lên.
Hơi thở nghẹn trong cổ họng. Bạch Hiền còn phân biệt nổi là tiếng tim , là tiếng bước chân đang vọng từ phía .
Rồi… bóng đó tan hư . Chỉ còn tuyết, rơi từ mái hiên xuống, như từng ai đó. Cậu lùi về phía cửa, bàn tay vẫn run. Chính giây phút Bạch Hiền chạm tay nắm cửa, bên trong túi áo vang lên tiếng cộp như vật gì nhỏ rơi .
Một chiếc nhẫn bạc, lạnh buốt, dính vệt m.á.u mờ.
Khắc bên trong là cái tên khiến c.h.ế.t lặng:
“Bạch Kiệt.”
Bạch Hiền siết chặt nhẫn trong tay, bàn tay run rẩy.
Không thể nào…