Nguyệt Huyết Ca - Chương 4: Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm

Cập nhật lúc: 2025-11-06 10:01:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu hít sâu, lạnh như lưỡi d.a.o lướt qua phổi, cắt vụn âm thanh còn sót trong đầu. Trong một khoảnh khắc nào đó, tưởng như thấy ánh bạc lóe lên lớp băng. khi bước gần, chỉ làn nước đục và cơn gió xốc tung cổ áo.

“Ảo giác thôi.” – Cậu tự , giọng lạc trong gió.

Bước chân của dần trở nên nặng nề hơn. Tòa ký túc xá hiện từ xa – một khối kiến trúc trắng nhạt giữa màn sương, cao bốn tầng, những ô cửa sổ đen kịt phản chiếu bóng đêm. Ánh đèn nơi tầng bốn nhấp nháy vài , tắt phụt.

Cậu chợt rùng . Tầng bốn là nơi ở.

Bạch Hiền siết chặt tay, bước chân cũng rảo bước nhanh hơn. khi sắp chạm đến cửa ký túc, một tiếng “cạch” vang lên phía – giống hệt âm thanh ai đó đang mở nắp hồ.

Cậu khựng , dám đầu. Mãi đến khi gió lạnh lùa qua gáy, mang theo mùi nước tanh nhàn nhạt, Bạch Hiền mới hít sâu, .

Mặt hồ vẫn phẳng lặng. bên bờ, dấu chân ai đó in sâu trong tuyết… hướng về phía .

------------------------

Tầng bốn đêm lạnh hơn ngày. Bạch Hiền bên cửa sổ, tách sữa bàn nguội lạnh. Tuyết rơi dày đến mức gần như nuốt chửng cả sân bên , chỉ còn những ngọn đèn vàng loang lổ hắt lên ô cửa kính.

Tiếng kim đồng hồ trong phòng vang lên đều đặn, mỗi nhịp đều nhắc rằng quá nửa đêm. Phần bài tập làm xong, nhưng mắt dán chặt khung cửa sổ mờ sương – nơi thứ gì đó lướt qua, nhanh như một làn khói.

Rồi “cốc, cốc, cốc” – ba tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng, nhưng rõ ràng đến mức khiến tim khựng một nhịp. Giờ , ai còn ở ngoài hành lang?

Bạch Hiền im lặng lắng . Tiếng gió rít qua khe cửa, xen lẫn âm thanh của tuyết táp khung kính. Cậu chậm rãi dậy, tim đập mạnh theo từng bước chân sàn gỗ lạnh.

Cửa vẫn đóng. tiếng gõ vang lên một nữa — chỉ hai tiếng, chậm và nặng hơn, như thể bên ngoài đang do dự.

“...Ai đấy?” – Cậu hỏi, giọng thấp một chút.

Không tiếng trả lời. Chỉ lạnh phả qua khe cửa, khiến tấm rèm mỏng khẽ lay.

Cậu với tay mở chốt. Cửa hé, một luồng gió lạnh tạt thẳng , tắt phụt ngọn đèn bàn. Căn phòng chìm thứ bóng tối đặc quánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nguyet-huyet-ca/chuong-4-tieng-go-cua-luc-nua-dem.html.]

Trong ánh sáng lờ nhờ của hành lang, Bạch Hiền thấy một dáng đó — cao, gầy, như cắt từ màn đêm. Tuyết bám vai áo y, tan thành vệt nước dài. Chỉ đôi mắt — đỏ nhạt, lạnh như ánh sáng cuối cùng trong đêm đông.

“Xin làm thức ?” Giọng trầm, lạ, mang âm sắc quen thuộc của bất kỳ ai trong ký túc xá.

Bạch Hiền nắm chặt mép cửa, giả vờ bình tĩnh. “Cậu là ai?”

Người nghiêng đầu, nở nụ nhạt: “Phác Xán Liệt. Phòng 401.”

Cậu như thể đó là điều hiển nhiên. Bạch Hiền rõ hơn bất cứ ai— phòng 401 niêm phong từ học kỳ , cái c.h.ế.t bí ẩn của một học viên năm ba.

“Phòng đó—” Cậu kịp hết câu, y đưa tay, đặt một tờ giấy lên bàn gần cửa. Ngón tay dài, trắng đến mức gần như trong suốt.

 “Cậu đánh rơi cái lúc ở hồ chiều nay.” Nói xong, Xán Liệt . Không tiếng bước chân, chỉ tiếng gió khép cửa lưng y.

Bạch Hiền xuống tờ giấy — chính là tờ nhật ký dùng để vẽ mặt hồ trong buổi học quan sát.

Trang cuối dính máu, vệt đỏ đó sớm khô thành màu nâu sẫm. Khi ngẩng đầu lên, hành lang trống . Cửa vẫn khép kín như từng mở .

Cậu lặng hồi lâu, trong căn phòng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Ngọn đèn bàn ai chạm bỗng bật sáng trở . Ánh sáng nhạt chiếu lên tờ giấy bàn — nơi vệt m.á.u khô giờ loang một chút, như đánh thức.

Bạch Hiền cầm tờ giấy lên. Trên bề mặt, nét bút chì mờ hiện rõ hơn, từng nét vẽ mặt hồ bỗng rạn như nước thấm lên từ phía .

Một giọt gì đó màu đỏ tươi rơi xuống góc giấy — từ . Cậu quanh, chẳng thấy vết thương nào .

Gương treo tường phản chiếu bóng , nhưng lưng thêm một khác — cao, mờ, đôi mắt đỏ nhạt, đang thẳng gương.

Cậu phắt , chỉ thấy cửa sổ mở hé, gió lạnh thổi tung rèm.

Ngoài , tuyết rơi dày đến nghẹt thở. Trên lan can tầng bốn, dấu giày in, tan chậm làn tuyết mới. Cậu mãi, cho đến khi thấy tiếng thì thầm thoảng trong gió — khẽ, như vọng từ mặt hồ:

“Cậu… nhớ ?”

Bạch Hiền siết chặt tờ giấy trong tay. Giọng xa lạ, nhưng trong tim một nhịp rung quen — như thể từng qua ở nơi nào đó, một mùa tuyết năm xưa.

Loading...