Thực , tình trạng của Stefan còn tệ hơn nhiều. Phần mô quanh chân tổn thương nghiêm trọng, đến mức nguy cơ cắt cụt, và cả tính mạng của nữa.
- Em xong ! A, no quá! - Renee vỗ bụng với nụ mãn nguyện. Rồi cô sang Liam và hỏi.
- Bác sĩ khi nào em thể tháo bột ? Và ngày xuất viện dự kiến của em là khi nào?
- Điều đó tùy thuộc thể trạng và sự hợp tác của em. Sẽ mất ít nhất hai tuần, và nhiều nhất là vài tháng.
- Vậy thì em nghỉ ngơi thật . Khi nào em bình phục, em đích cảm ơn Hunt vì cứu em.
Nghe , Liam khỏi hoảng.
- Em cần làm , ? Hồi đó đối xử tệ với em mà! Cứ coi đây là cách chuộc . Có gì mà cảm ơn chứ?!
Anh lo rằng Renee sẽ thể chịu đựng cú sốc và nỗi buồn nếu chuyện gì thực sự xảy với Stefan. Vì , nghĩ nhất là hai đừng gặp nữa.
- Anh đúng là đồ nhỏ nhen, ? Anh lo tình cảm của em dành cho sẽ bùng cháy ? - Renee nhẹ nhàng vỗ vai Liam, an ủi .
- Ngoan ngoãn nhé, Liam bé nhỏ của em. Em hứa với rằng em sẽ bao giờ với gã đàn ông đó, ngay cả khi tất cả đàn ông hành tinh đều c.h.ế.t. Thư giãn , chứ? Và đừng ghen tuông suốt ngày nữa!
Rồi cô véo má .
- Nhìn kìa, giận đến mức má sưng vù lên kìa! Ôi, dễ thương quá!
- Được … - Liam gật đầu, đồng thời thở dài bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/chuong-427.html.]
Anh tự nhủ: “Sếp của đúng là duy nhất ở Thành phố Biển đối xử với , “Ác quỷ hóa ” huyền thoại, như một đứa trẻ con!”
Giờ đây, chỉ còn hy vọng Stefan cứng rắn như họ nghĩ.
Sau khi Liam đảm bảo Renee ngủ, lập tức chạy đến phòng phẫu thuật của Stefan để xem xét tình hình.
Người đàn ông luôn là đối thủ hàng đầu của , và cũng từng ngược đãi Renee, đó là lý do tại Liam bao giờ thực sự thích Stefan. Tuy nhiên, rằng là mà Renee yêu thương nhất, và cũng là cha của hai đứa con bé bỏng, vẫn khi còn quá trẻ.
Rõ ràng là Liam yêu Renee đến mức sẵn sàng trao cho cô tất cả thứ. Mặc dù , cũng chuẩn tinh thần để từ bỏ nếu hai với .
Cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, đó một tấm biển ghi rằng ca phẫu thuật vẫn đang diễn . Đã nửa đêm, ngoài Liam , còn ai khác.
Anh tiếp tục chằm chằm ánh đèn đỏ nhấp nháy, càng lúc càng lo lắng. Anh bao giờ nghĩ sẽ lo lắng cho sự an của đối thủ.
Cứ thế, vài tiếng đồng hồ trôi qua. Ngay khi Liam cảm thấy mệt mỏi vì quá lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở .
Anh thấy bác sĩ bước khỏi phòng, lắc đầu và thở dài não nề.
- Bác sĩ, thế nào ? Anh ... chứ?
-Tôi tiếc, chúng cố gắng hết sức. Tổn thương ở mô xung quanh vết thương quá nghiêm trọng, khiến bộ cơ thể cũng nhiễm trùng. Chúng thể cứu …
- Không, thể nào! Anh là một gã cứng đầu! Không đời nào… - Liam sốc, thể chấp nhận điều đó.
Bác sĩ vỗ vai và với vẻ tiếc nuối.
- Xin chia buồn.