Sân nhà Trúc Quỳnh buổi chiều rộn ràng tiếng . Mặc dù chẳng ai trong nhóm là vũ công chuyên nghiệp, nhưng đều nhiệt tình.
Trúc Quỳnh đầu, hăng hái chỉ huy các động tác, trong khi Phương Ny loay hoay với cuốn kịch bản, Đức Thành thì tranh thủ lén ngắm Trúc Quỳnh.
- Đây nè, động tác xoay , xoay mạnh chút thì tà váy mới bay bay như tiên . Tay cũng thả lỏng một chút. – Trúc Quỳnh cật lực thị phạm.
Tiêu Hà gật gù, dồn hết lực, cố tái hiện động tác theo lời bạn chỉ dẫn.
Bốp!
Cánh tay cô vung mạnh theo nhạc, chẳng may tán thẳng mặt Hữu Thiên đang ngay bên cạnh.
- Á! - Tiếng kêu ngắn gọn của vang lên, Hữu Thiên lùi liền mấy bước, ôm mặt.
Cả nhóm sững trong giây lát. Rồi tiếng bật rôm rả như vỡ chợ.
- Cậu ? – Tiêu Hà sấn đến cạnh , mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống.
Hữu Thiên chớp mắt mấy cái, nhăn mặt một chút lườm cô, giọng đau dỗi.
- Cậu định ám sát chồng đấy ? Ngưu Lang mà sập nguồn thì Chức Nữ ở góa đấy.
Tiếng bùng lên. Tiêu Hà trừng mắt, quên trả đũa bằng một cái nhéo tay .
- Từ đầu là còn gì. Tại cứ nằng nặc đòi múa cùng thôi.
- Rồi , coi như cái tán trời giáng lúc nãy là đặc quyền của . Mình tự hào lắm. – Hữu Thiên nhăn nhó nhưng vẫn , ánh mắt thoáng dịu dàng khi gương mặt cô lúc bối rối.
Sau màn tán yêu thương khiến phen lăn lộn, buổi tập tiếp tục với những động tác phần tình cảm của cặp đôi chính.
- Tới đoạn thì hai đối diện, tay chạm tay, ánh mắt đầy cảm xúc... như kiểu sắp chia tay yêu nhất . - Trúc Quỳnh kéo tay áo lên, đầy khí thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/chuong-143-tap-kich.html.]
- Giơ tay lên... như nào nữa? – Tiêu Hà nhăn mặt, lúng túng Trúc Quỳnh.
Trúc Quỳnh ôm trán, đảo mắt một vòng.
- Xem .
Rồi nhanh nhảu túm lấy Đức Thành, kéo đến đối diện, vô tư nắm tay đặt tay lên eo .
- Chỗ để tay như thế . Mắt đối mắt. Đừng lên trời. Nghiêm túc coi nào!
Đức Thành đơ như tượng, mặc cho cô điều khiển. Ánh mắt vô thức dừng nơi gương mặt Trúc Quỳnh đang gần ngay mắt. Tim đập nhanh một cách kỳ lạ, còn cô thì hồn nhiên hề .
- Rồi xong! Tới lượt hai . – Trúc Quỳnh rạng rỡ, buông tay Đức Thành và lùi .
Đức Thành chút hụt hẫng, cảm giác như vắt chanh bỏ vỏ.
Tiêu Hà và Hữu Thiên vị trí. Khi hai nắm tay , nhạc vang lên – một giai điệu dịu dàng, êm ái.
lúc cả hai chuẩn bước động tác kết hợp, chiếc loa bất ngờ rè lên tắt ngỏm.
- Ơ! Gì ? Lại giở chứng ? – Phương Ny lật đật chạy kiểm tra dây nối.
Trúc Quỳnh cũng xon xen đến coi thử. Trong lúc , Hữu Thiên vẫn giữ nguyên động tác, một tay vòng nhẹ lưng Tiêu Hà, tay còn nắm tay cô, gương mặt kề sát.
- Cậu... buông đấy. – Tiêu Hà khẽ , nghiêng .
- Ờ thì... để khỏi quên động tác mà. Giữ thế dễ nhớ hơn. – Cậu khẽ , nhích gần hơn một chút, ánh mắt giấu vẻ nghịch ngợm.
Tiêu Hà nghiêng đầu tránh ánh , vẻ mặt nghiêm túc. ánh mắt long lanh ánh tà dương khiến Hữu Thiên như đánh rơi một nhịp.
Phía , Thanh Ngọc khoanh tay, cảnh tượng mắt mà môi mím chặt. Nếu Tiêu Hà, cô là ở vị trí đó. giờ, suốt cả buổi tập, Hữu Thiên chỉ mỗi Tiêu Hà – cái mà đây, bao giờ dành cho ai khác.