Lục Thiếu, Vợ Anh Là Bác Sĩ Thiên Tài - Lục Cảnh Viêm, Cố Thanh - Chương 145: Nghi phạm là ai?
Cập nhật lúc: 2025-12-03 03:59:29
Lượt xem: 817
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhóm đó bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, khi xe cảnh sát đến nơi còn thấy bóng dáng.
Cảnh sát đành xuống xe kiểm tra tình trạng nạn nhân , lập tức gọi điện thoại cấp cứu.
Bệnh viện một Bắc Thành.
Trong cơn hôn mê, Từ Nhã mơ màng thấy cuộc trò chuyện của hai đàn ông.
“Bác sĩ, tình trạng bệnh nhân thế nào ?”
Bác sĩ trả lời: “Cảnh sát, vết thương của bệnh nhân nghiêm trọng, chỉ là đầu va đập, chấn động não nhẹ, hôn mê một thời gian, tỉnh tĩnh dưỡng vài ngày, tin là sẽ vấn đề gì lớn.”
Cảnh sát gật đầu: “Được, làm phiền .”
Bác sĩ phiền, đó một y tá gọi ngoài.
Từ Nhã thấy tiếng lật tài liệu bên tai, cô nhíu mày chặt, tỉnh , nhưng thể mở mắt .
Lúc , trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh một nhóm xe bao vây tấn công, cảm giác sợ hãi nhanh chóng leo lên trong lòng, cô cố gắng hết sức để thoát khỏi cơn ác mộng , cuối cùng đột nhiên mở mắt.
Đập mắt Từ Nhã là trần nhà trắng xóa.
Cô trừng mắt chằm chằm trần nhà, trán lấm tấm mồ hôi, môi cũng tái nhợt.
Nghe thấy động tĩnh, cảnh sát về phía Từ Nhã: “Cô tỉnh ? Bây giờ cảm thấy thế nào? Có thể trả lời câu hỏi của ?”
Từ Nhã đầu kỹ cảnh sát, đó : “Cảnh sát, thể gọi một cuộc điện thoại ?”
“Đương nhiên.” Cảnh sát cầm điện thoại đặt tủ đầu giường đưa cho cô: “Đây là điện thoại của cô ?”
Từ Nhã nhận lấy, gật đầu cảm ơn.
Cô mở danh bạ, nghĩ ngợi gì mà gọi thẳng cho phu nhân Lục.
Cảnh sát lặng lẽ bước ngoài, canh gác cửa phòng bệnh.
Điện thoại kết nối, đợi phu nhân Lục lên tiếng, Từ Nhã nức nở : “Bác gái.”
Nghe thấy tiếng thút thít của Từ Nhã, phu nhân Lục nghi ngờ: “Tiểu Nhã, cháu làm ?”
Từ Nhã hít hít mũi, nghẹn ngào : “Bác gái, hại cháu, thuê sát thủ đ.â.m c.h.ế.t cháu! Bác nhất định giúp cháu.”
Phu nhân Lục xong, nghẹt thở.
Thấy giọng Từ Nhã vẻ hoảng sợ, bà an ủi: “Tiểu Nhã, cháu bình tĩnh một chút. Trong điện thoại rõ, cháu cho bác cháu đang ở , bác đến tìm cháu.”
Từ Nhã lập tức cho bà cô đang ở Bệnh viện một Bắc Thành.
Nghe giọng cô nấc, hơn nữa đang ở bệnh viện, lòng phu nhân Lục cũng khỏi lo lắng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh dặn cô đừng sợ, bà sẽ đến ngay.
Đợi cô cúp điện thoại, cảnh sát đúng lúc đẩy cửa bước .
Ông hỏi: “Là chuyện với nhà ?”
Mắt Từ Nhã đỏ hoe, gật đầu : “Vâng, bác gái cháu sắp đến .”
Cảnh sát kéo một chiếc ghế xuống bên cạnh, tay cầm một cây bút và một cuốn sổ.
“Vì cô tỉnh, vài câu hỏi hỏi cô.”
Từ Nhã gật đầu, ôn hòa : “Cảnh sát, cứ hỏi, nhất định sẽ hợp tác hết .”
Thái độ cô ôn hòa lễ phép, thoạt là một cô gái giáo d.ụ.c .
Cảnh sát ngước mắt cô một cái, trong lòng tự hỏi, một cô gái xinh và yếu ớt như , gặp kẻ thù hiểm độc đến thế?
Ông khỏi cảm thấy một chút đồng cảm, nhưng nhanh chóng bắt đầu hỏi những câu hỏi công việc.
“Tên?”
“Từ Nhã.”
“Tuổi?”
“Hai mươi sáu tuổi.”
“…”
Sau khi hỏi xong thông tin cơ bản, cảnh sát bắt đầu hỏi sâu hơn về nguyên nhân, quá trình và kết thúc của vụ việc ngày hôm nay.
“Ý cô là, những đó cô đều quen ?”
“Lúc đó…”
“Tiểu Nhã!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh/chuong-145-nghi-pham-la-ai.html.]
Từ Nhã mở lời, phu nhân Lục vội vàng đẩy cửa phòng bệnh bước .
Từ Nhã và cảnh sát đồng thời về phía bà, phu nhân Lục thấy cảnh sát xuất hiện trong phòng bệnh, sững .
Thấy thẻ tên n.g.ự.c cảnh sát, bà phản ứng là ông đang điều tra, khẽ gật đầu tỏ vẻ áy náy, với cảnh sát: “Xin , làm phiền .”
Bà lặng lẽ xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.
Cảnh sát quấy rầy, về phía Từ Nhã, tiếp tục : “Tiểu thư Từ, xin cô tiếp tục trả lời.”
Từ Nhã gật đầu: “Lúc đó trong xe, căn bản dám xuống. Suốt quá trình mười mấy chiếc xe, cửa kính đều đóng chặt, cũng rõ bên trong.”
“Sau đó xe đ.â.m lật, một xuống xe chuẩn xem c.h.ế.t , nhưng lúc đó mắt m.á.u làm mờ tầm , còn kịp rõ mặt đó, thì thấy tiếng còi xe cảnh sát, đó nhóm đó lái xe, nhanh chóng chạy mất.”
Phu nhân Lục xong lời Từ Nhã , chút yên , mày khỏi nhíu chặt.
Bà cô qua điện thoại, còn tưởng là một vụ t.a.i n.ạ.n giao thông bình thường, chỉ là cô quá căng thẳng, mới nghĩ là hại .
ngờ, mười mấy chiếc xe bao vây cô đường, hơn nữa còn đ.â.m lật cả xe cô !
Đây là cố ý g.i.ế.c thì là gì?
Cảnh sát ghi lời Từ Nhã sót một chữ nào cuốn sổ.
“Tiểu thư Từ, theo lời cô , nhóm hẳn là một băng nhóm tổ chức, hơn nữa chắc chắn điều khiển, nếu camera giám sát ở đoạn đường đó sẽ hỏng lúc đó.”
Dừng một chút, ông tiếp tục truy hỏi: “Tiểu thư Từ, cô nghĩ kỹ xem, đắc tội với ai ?”
Vừa dứt lời, phu nhân Lục chăm chú Từ Nhã.
Từ Nhã tuy rốt cuộc là ai đẩy cô chỗ c.h.ế.t, nhưng cô càng , là cơ hội tuyệt vời mà trời giúp cô kéo Cố Thanh xuống.
Cô thể dễ dàng từ bỏ như .
Nhóm đó rốt cuộc là ai sắp xếp, cô đương nhiên sẽ để thuộc hạ của từ từ điều tra.
Bây giờ điều quan trọng nhất, là làm để cô đưa Cố Thanh cái bẫy giăng .
Từ Nhã mím môi, lắc đầu : “Cảnh sát, từ nước ngoài về, căn bản hề chuyện kết thù kết oán với ai.”
Cảnh sát bổ sung: “Thời gian về nước ngắn nghĩa là thể kết thù, cô nghĩ kỹ xem, khi về nước đắc tội với ai ? Hay cách khác, xảy tranh cãi với ai ? Cô đừng xem thường những tranh cãi trong cuộc sống, đôi khi nó sẽ trở thành ngòi nổ cho tội ác.”
Từ Nhã khẽ nheo mắt, chút mơ hồ gật đầu: “Được, sẽ nghĩ xem.”
Sau đó cô giả vờ vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.
Phòng bệnh im lặng, một lúc , cô đột nhiên mở to mắt, hít một lạnh.
Thấy , cảnh sát vội vàng truy hỏi: “Có cô nhớ điều gì ?”
Từ Nhã dừng một chút, tiên là khó xử phu nhân Lục một cái, đó tiếp tục với cảnh sát: “Cảnh sát, vài ngày , xảy tranh cãi với một .”
“Con trai của bác gái , là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của . cuộc đời khó lường, một vụ t.a.i n.ạ.n giao thông khiến xe lăn. Tôi từ nước ngoài học y trở về, chuẩn làm phẫu thuật cho , nhưng vợ cũng là một bác sĩ, vì bận tâm đến mối quan hệ giữa và Cảnh Viêm, mặc thế nào, cô cũng điều trị.”
“Mục đích chính của về nước , là để chữa khỏi chân cho bạn , nên từ bỏ cơ hội … trong quá trình chuyện với vợ , xảy tranh cãi. Nếu là kết oán, duy nhất xảy tranh cãi, gây sự vui, chỉ vợ của bạn . Cảnh sát, xem khả năng nào, cô vì liên lạc với chồng cô , nên mới thuê đến g.i.ế.c ?”
Từ Nhã càng càng sợ hãi, thể cô run rẩy, ôm chặt lấy cánh tay , bất cứ ai cũng thấy cô là một nạn nhân yếu đuối và đáng thương.
Nghe xong lời , cảnh sát còn mở lời, phu nhân Lục dậy đến gần Từ Nhã: “Tiểu Nhã, Thanh Nhi thể làm chuyện .”
Mặc dù bà , nhưng trong lòng cũng làm .
Như phu nhân Lục dám tin, Từ Nhã kéo giọng : “Bác gái, Cố Thanh cô chắc chắn sợ bác về phía cháu, cháu chữa bệnh cho Cảnh Viêm, cô sợ cháu cướp mất Cảnh Viêm, nên mới nghĩ cách g.i.ế.c cháu. Bác gái, bác đừng Cố Thanh lừa dối.”
Phu nhân Lục sững sờ, suy nghĩ hỗn loạn.
bà vẫn kiên định phủ nhận: “Không thể nào, Cố Thanh cô đến mức làm chuyện .”
Thấy hai vẻ kích động, cảnh sát dậy : “Hai vị đừng lo lắng, hết hãy bình tĩnh .”
Ông với phu nhân Lục: “Phu nhân, bà đừng kích động, bây giờ chúng chỉ đang hỏi về những đáng ngờ, khi sự thật điều tra rõ ràng, thứ đều là ẩn .”
Phu nhân Lục cũng nhận phản ứng quá mức, bà hít sâu một : “Làm phiền , cảnh sát Trương.”
Sau đó, bà với Từ Nhã: “Tiểu Nhã, cháu xảy chuyện , bác hiểu tâm trạng của cháu, cháu nghỉ ngơi cho , bác sẽ đến thăm cháu.”
Phu nhân Lục thẫn thờ hành lang bệnh viện, trong đầu ngừng vang lên lời Cố Thanh với bà, nhưng mắt hiện lên dáng vẻ thương sợ hãi của Từ Nhã.
Hai họ, mỗi một lời.
Bà thể phân biệt là thật, là giả.
Đi qua một đoạn hành lang bệnh viện, những mặc đồng phục cảnh sát ngược chiều với bà đang bàn tán điều gì đó.
full truyện nhanh nhắn zalo 034..900..5202