—
Từ ống truyền đến một giọng nữ trưởng thành, trầm :
“Tất nhiên . Evelyn, chuyện gì cứ .”
Cố Thanh gật đầu:
“Tôi nhờ chị giúp xác nhận một chuyện.”
Vừa , cô thao tác chuột, gửi bức ảnh của Ân Vĩnh Triết :
“Chị thể giúp xem trong tấm ảnh từng phẫu thuật thẩm mỹ ?”
Đó là ảnh thẻ bác sĩ mà bệnh viện yêu cầu mỗi nhân viên y tế cung cấp.
Mà Joyce, chính là bạn Cố Thanh quen khi ở nước ngoài — một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ vô cùng xuất sắc, uy tín và thẩm quyền.
Đầu dây bên im lặng khá lâu, đó mới vang lên giọng Joyce mang theo chút áy náy:
“Xin , Evelyn. Kỹ thuật thẩm mỹ hiện nay phát triển quá nhanh, thiếu những bác sĩ tay nghề cực cao, làm hiệu quả tự nhiên.”
“Chỉ dựa một tấm ảnh thì thể phán đoán phẫu thuật . Phải gặp trực tiếp, kiểm tra kỹ những chi tiết nhỏ gương mặt, mới thể đưa nhận định tương đối chính xác.”
Nghe , Cố Thanh khẽ c.ắ.n môi , bỗng nảy một ý nghĩ.
“Vậy thế nhé, bác sĩ Joyce.” Cô hỏi,
“Tôi sẵn sàng trả thù lao hậu hĩnh, mong chị chịu khó bay sang đây một chuyến. Tôi sẽ sắp xếp để chị gặp đó, đến lúc nhờ chị giúp xác nhận kỹ càng xem rốt cuộc từng phẫu thuật thẩm mỹ . Câu trả lời đối với thực sự quan trọng, mong chị đồng ý giúp .”
Joyce đáp bằng giọng chân thành:
“Evelyn, cô từng cứu chồng , lý do gì để từ chối.”
Cố Thanh bật nhẹ:
“Vậy thì làm phiền chị .”
—
Trong đại sảnh sân bay, tiếng phát thanh liên tục vang lên, giọng nữ dịu dàng dùng nhiều thứ tiếng thông báo thông tin các chuyến bay.
Cố Thanh ở khu vực đón khách.
Hôm nay cô mặc một chiếc sơ mi màu be, phối cùng quần âu đen.
Chất liệu lụa mềm mại, đường cắt may vặn, nhẹ nhàng ôm lấy làn da cô, rủ xuống theo đường cong cơ thể. Cổ áo mở, lộ một mảng da trắng mịn, xương quai xanh lớp lụa càng thêm tinh xảo.
Lớp trang điểm thanh nhã nhưng tinh tế khiến khí chất của cô càng thêm nổi bật.
Người qua đường khỏi lén liếc , nhưng Cố Thanh chỉ nâng cằm, đôi mắt lạnh trong dõi về phía cổng .
Một phụ nữ tóc vàng mắt xanh bước , quanh, rõ ràng đang tìm .
Cố Thanh tiến lên hai bước, vẫy tay :
“Joyce, bên .”
Joyce thấy cô, chạy tới ôm chầm lấy, trao một cái hôn chào theo kiểu phương Tây:
“Evelyn, lâu quá gặp, cô xinh hơn !”
Đã từng sống ở nước ngoài nhiều năm, Cố Thanh sớm quen với sự nhiệt tình của bạn bè ngoại quốc.
Cô đáp một cách tự nhiên, mỉm :
“Cảm ơn. Chào mừng chị đến đây.”
Liếc xung quanh, Cố Thanh tiếp:
“Ở đây đông , chúng lên xe chuyện.”
Chiếc xe chạy êm con đường rộng lớn, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh như những thước phim.
Joyce là mở lời :
“Evelyn, cô cho một chút về mà cô kiểm tra xem phẫu thuật thẩm mỹ .”
“Anh làm nghề gì? Tôi cần những điều để nghĩ cách tiếp cận, từ đó mới thể phán đoán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-248-benh-nhan-dac-biet.html.]
Cố Thanh gật đầu, suy nghĩ một lúc :
“Anh là một bác sĩ tâm lý thuộc bệnh viện của , bình thường ít , hành sự cũng cực kỳ cẩn trọng.”
Joyce nhíu mày:
“Bác sĩ tâm lý… những làm nghề thường hàng rào tâm lý mạnh, dễ tiếp cận .”
Trong xe rơi trầm mặc.
Một lát , Cố Thanh cong môi khẽ:
“Có lẽ… nên làm thế nào .”
Hai .
Trong đôi mắt trong veo sáng rõ của Cố Thanh toát lên vẻ tự tin. Joyce ban đầu còn chút nghi hoặc, nhưng ngay đó liền hiểu .
Cô gật đầu, :
“Evelyn, hãy tin , sẽ để cô thất vọng.”
Cố Thanh mỉm đáp , sang dặn tài xế:
“Quay đầu xe, đến bệnh viện.”
—
Bệnh viện Yongde Evelyn.
Phòng trị liệu tâm lý.
Ân Vĩnh Triết vỗ nhẹ lên vai một nam bệnh nhân, giọng ôn hòa:
“Sau khi về nhà, cố gắng giữ sinh hoạt điều độ. Mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, ngủ đủ giấc sẽ giúp trạng thái tinh thần định hơn.”
“Nếu buổi tối khó ngủ, đừng tạo áp lực cho bản . Có thể thử nhạc nhẹ, hoặc tắm nước nóng để thư giãn.”
Anh bổ sung:
“Còn nữa, đừng lúc nào cũng tự nhốt một . Hãy trò chuyện nhiều hơn với gia đình, bạn bè. Nếu gặp chuyện khiến khó chịu, đừng giữ trong lòng, nhất định .”
Người đàn ông với quầng thâm đen mắt cúi cảm ơn:
“Cảm ơn bác sĩ Ân.”
Ân Vĩnh Triết mỉm , theo rời .
Bóng dáng bệnh nhân khuất khỏi cửa, gương mặt Ân Vĩnh Triết như nhấn nút dừng .
Nụ nơi khóe môi lập tức biến mất, ánh mắt dịu dàng trở nên lạnh lẽo vô cảm, chút nhiệt độ, chút cảm xúc, tựa như sự ôn hòa đó chỉ là một chiếc mặt nạ thể tháo xuống bất cứ lúc nào.
Ân Vĩnh Triết nâng cốc nước, nhấp một ngụm , cất giọng gọi lớn:
“Người tiếp theo.”
Vừa dứt lời, cánh cửa từ từ mở .
Một phụ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh bước . Cô nắm chặt góc áo, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng bối rối và bất an.
Ân Vĩnh Triết cô, mím môi nhạt:
“Xin hỏi, cô tên là gì?”
Joyce ngẩng đầu thẳng , nhưng chạm mắt liền vội vã né tránh, trong ánh là nỗi sợ hãi cố ý ngụy trang.
“Tôi… tên là Kelly.”
Giọng cô mang theo khẩu âm ngoại quốc, khàn, giống như mới xong.
Ân Vĩnh Triết gật đầu, đưa tay hiệu:
“Cô Kelly, chúng xuống chuyện từ từ.”
“Vâng.” Joyce đáp, lén dùng khóe mắt quan sát biểu cảm và đường nét gương mặt của .
Chỉ qua tấm ảnh mà Evelyn gửi, quả thật phát hiện điều gì.
bây giờ… trực tiếp đối mặt với thật thì khác.