“Tự gánh lấy hậu quả?”
Nghe thấy câu , Từ Nhã tiên sững sờ, đó nước mắt tuôn trào, gần như sụp đổ mà khẩy:
“Ha, tôithích suốt mười mấy năm, cuối cùng kết thúc bằng một câu lạnh lùng như .”
Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô câu dập tắt, trong mắt hiện rõ hận thù, nước mắt ngừng trào .
Trước khi sụp đổ, cô nhanh chóng chạy ngoài.
Lục Cảnh Viêm vẫn thèm liếc cô một cái.
Căn phòng rơi im lặng tạm thời.
Lục phu nhân ánh mắt dõi về phía Lục Cảnh Viêm, thẳng về phía , đôi mắt dài hẹp toát lên vẻ cứng cỏi, sắc bén.
Câu của thật sự khiến Lục phu nhân ngạc nhiên. Là ngoài, bà Từ Nhã thật lòng thích , lúc theo đuổi thật sự quá, nhưng tấm lòng chân thật thì thể phủ nhận.
Bà từng nghĩ, dù Lục Cảnh Viêm thích cô , chí ít cũng nên vì cô theo đuổi suốt mấy năm mà chút thương hại.
ngờ, vẫn lạnh lùng với cô , lời sắc bén, để chút cảm tình nào.
Lục phu nhân giờ cảm xúc phức tạp, tức giận vì Lục Cảnh Viêm bảo vệ Cố Thanh hết mực, ứng phó với chuyện giữa và Từ Nhã.
Một lúc lâu, bà thở dài sâu, gì, .
Lục phu nhân , Lục Cảnh Viêm dặn Dì Trương mai cho đổi hết tất cả đồ trong phòng chính, bao gồm cả giường.
Anh thì phòng làm việc, định tối nay nghỉ ở đó.
Hơi thở của Từ Nhã, dính dù chỉ một chút.
Trước khi thứ đổi, sẽ phòng chính.
Lục Cảnh Viêm bật máy tính, chuẩn xử lý công việc.
Bỗng nhớ đến đoạn tin nhắn Lục Cảnh Minh đưa cho , rằng Cố Thanh âm mưu giữa Từ Nhã và Cố Nhược.
Môi khẽ nhếch, thao tác chuột, mở WeChat, gửi lời mời video cho Cố Thanh.
Bên nhanh chóng nhận, màn hình máy tính hiện lên một khuôn mặt xinh , tinh tế.
Lục Cảnh Viêm tim bỗng hụt một nhịp, chợt nhận hai ngày gặp Cố Thanh.
“Xong ?” Cố Thanh mỉm camera.
Câu hết, nhưng Lục Cảnh Viêm hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-169-chang-chung.html.]
Anh gật đầu:
“Từ Nhã còn mời đến xem kịch, cuối cùng cô tức giận chạy , cũng theo ngoài.”
Cố Thanh khẩy:
“Gieo nhân nào gặt quả nấy. Từ Nhã khi làm chuyện thiếu đức hạnh, lẽ tưởng tượng hậu quả sẽ .”
Nghĩ đến việc cô ở nước ngoài vẫn vì , luôn dõi theo biến động ở trong nước, Lục Cảnh Viêm cảm giác tim ngọt ngào như ngâm mật ong.
Anh say đắm cô, ánh mắt đầy mê hoặc:
“Nhờ vợ yêu, mới thoát khỏi âm mưu đó.”
Đây là đầu tiên Cố Thanh khi mất trí nhớ lời tình tứ như , cô nhịn mà .
Chẳng bao lâu, cô nghiêm túc, :
“ thể vì mà chủ quan. Từ Nhã đơn giản như vẻ ngoài, mục đích của cô chắc chắn chỉ . Thật lòng mà , một kiêu căng như cô , chắc thể chấp nhận con hiện tại của …”
Nói đến đây, Cố Thanh chợt nhận điều nên, vẻ mặt hối :
“Xin .”
Lục Cảnh Viêm thấy cô nhíu mày, sợ làm khó chịu, thận trọng.
Anh lăn cổ họng, khẽ:
“Em là thể chữa ? Chúng là vợ chồng, cần thận trọng như .”
Hơn nữa, Cố Thanh mang đến cho quá nhiều cảm giác an và sức mạnh.
Nếu giờ vì một vài lời mà nhạy cảm, rụt rè, thì đó mới thật sự là của .
Thấy còn nhạy cảm, đa nghi như , Cố Thanh vui trong lòng, tiếp tục :
“Vậy nên theo đ.á.n.h giá của em, cô thể còn kế hoạch khác đang chờ . Từ khi em nước ngoài, cô tìm cách chữa bệnh cho , ý định đó từng ngưng. Giờ em ở nước ngoài, mất một ngăn cản, em tin cô sẽ bỏ qua cơ hội .”
“Với , giờ thiên vị em, cô khéo ăn , thể lợi dụng để làm điều bất lợi cho .”
Nghe , Lục Cảnh Viêm nửa đùa nửa thật:
“Bất lợi? Chẳng lẽ là bắt cho t.h.u.ố.c , trói lên bàn mổ để cô chữa cho ?”
Cố Thanh :
“Nói chừng nhé.”