Lục Thiếu Vợ Anh là Bác Sĩ Thiên Tài (Lục Cảnh Viêm-Cố Thanh) - Chương 120: Cậu nhờ nhầm người rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:25:09
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , Cố Vân Phi từ công ty trở về.

Nhìn thấy Cố Thành và Diệp Chi Tuyết, hỏi:

— Hai đang ở đây làm gì ?

Diệp Chi Tuyết lo lắng:

— Vân Phi, Nhược Nhược thấy về nhà! Đã một tuần , cô cũng về. Lúc nãy nhờ Thành Thành gọi điện cho mấy bạn của Nhược Nhược, hỏi xem cô ở nhà ai, kết quả đều ! Vân Phi, ông xem Nhược Nhược thể ? Hay là xảy chuyện gì ?

Nghe xong, trong mắt Cố Vân Phi lóe lên một tia lo lắng. Đây là đầu tiên Cố Nhược bỏ nhà , và lâu như .

ông quan tâm hơn cả là thái độ của nhà họ Lục.

Đám cưới của Cố Thanh và Lục Cảnh Viêm qua một tuần, Cố Nhược gây chuyện nhưng việc vẫn yên lặng.

Sòng bài nhận lệnh mở , nhưng cũng đàn áp quá mức, khiến ông khó đoán thái độ của Lục Cảnh Viêm.

Chính điều khiến ông lo bực, thực sự khổ sở.

Càng nghĩ, Cố Vân Phi càng ý.

Anh nhíu mày, vung tay:

— Cô thích thì ! Cô tự ý bỏ nhà chơi, nếu chuyện gì xảy , thì cô tự chịu trách nhiệm.

Nói xong, Cố Vân Phi lên lầu.

Nhìn thái độ , Diệp Chi Tuyết ướt mắt, về phía Cố Thành:

— Sao bây giờ? Có vẻ bố con quan tâm đến Nhược Nhược nữa.

Cố Thành nuốt nước bọt, nhớ cuộc gọi cuối cùng, thấy từ “bắt cóc”, hình ảnh Cố Thanh bỗng lóe lên trong đầu.

Anh c.ắ.n má, vỗ tay lên tay cô an ủi:

— Mẹ, đừng lo, mai con sẽ ngoài tìm, nhất định đưa chị về.

Sáng hôm .

Lục Cảnh Viêm công ty, Cố Thanh ăn sáng tại bàn.

Chẳng mấy chốc, dì Trương đến báo:

— Phu nhân, em trai cô tới.

Cố Thành?

Cố Thanh đang cắt bít tết, tay khựng một chút:

— Cho .

Chốc lát, dì dẫn Cố Thành .

Cố Thanh vẫn , một cái:

— Ăn ?

Đối diện chị lớn quen lắm, Cố Thành bối rối.

Anh lắc đầu:

— Ăn .

Cố Thanh gật đầu, chỉ là khách sáo hỏi một câu.

Cô ngẩng cằm chỉ ghế đối diện:

— Ngồi .

Cố Thành xuống, cúi đầu, tay nắm áo, im lặng lâu.

Cố Thanh kiên nhẫn, ăn bảy phần no, nhấp một ngụm sữa hỏi:

— Nói , sáng sớm tìm chuyện gì?

Cố Thành mặc dù nghi ngờ cô, nhưng việc từ từ.

— Chị Nhược mất tích một tuần, chúng vẫn tìm , cả đêm ngủ vì lo lắng. – Cố Thành nghiến môi, ngập ngừng mở lời – Chị cả, chị quan hệ rộng hơn, giúp chúng tìm ?

Cố Thanh bỗng bật khinh bỉ.

Khi bình thường, thèm cô một cái, bây giờ Nhược Nhược mất tích, tìm cô giúp, gọi một cách lễ phép “chị cả”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-120-cau-nho-nham-nguoi-roi.html.]

Thật nực .

Nghe , Cố Thành ngẩng đầu cô, cô dựa lưng, khoanh tay:

— Cậu chắc chắn nhầm ?

Thái độ trịch thượng của Cố Thanh khiến Cố Thành chút bực bội, Nhược Nhược dù cũng là em gái ruột, giờ mất tích, cô thờ ơ.

Cố Thành nhíu mày:

— Ý chị là gì?

Cố Thanh nhún vai, thản nhiên:

— Rõ ràng là , đừng Nhược Nhược mất tích, dù cô c.h.ế.t sống cũng liên quan gì đến ? Nếu tới nhờ giúp, rõ luôn, nhầm .

Nghe , Cố Thành nắm chặt tay, ánh mắt đầy oán trách cô.

Ban đầu định nài nỉ cô giúp, nghĩ cô sẽ lưu một chút tình, nào ngờ cô thẳng thừng từ chối.

— Chị thật lạnh lùng, dù với ngoài cũng ai thờ ơ với sinh t.ử của khác, huống hồ đó là em gái ruột của … —

— Cậu kể những gì Nhược Nhược làm với ? – Cố Thanh cắt ngang lời – Cô phẩm hạnh bại hoại, đồn nhảm khắp nơi. Trong lễ cưới của , cô làm loạn, định hủy hoại . Nếu sự thật phơi bày, sẽ ?

Cố Thành giật , mở miệng ngậm .

Cố Thanh tiếp:

— Cô hãm hại , c.h.ế.t. Tôi tìm cô ? Tôi cũng giống cô , cô hạnh phúc, cũng hạnh phúc.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô, Cố Thành đành bênh cho Nhược Nhược:

— Chị chỉ lầm đường, nhất thời bốc đồng, mới làm khó chị. Hơn nữa, cũng vì lúc chị mới tới dằn mặt cô , là chị chọc cô , vốn công bằng…

— Cạch!

Cố Thanh gõ mạnh d.a.o dĩa xuống bàn, Cố Thành giật , mặt tái.

— Ai khơi mào ? Ai chọc ai ? – Cô lạnh lùng – Cô mặt quan tâm , mặt thì luôn khiêu khích, còn bí mật hãm hại .

— Trong mắt , Nhược Nhược là chị hai , còn là chị lớn xa lạ.

— Trong mắt , khi định hãm , đẩy khỏi cầu thang, là duy nhất em trai ruột. Trước khi Nhược Nhược khiêu khích, ghét , cô là duy nhất em gái ruột.

bây giờ, trong mắt , các chẳng là gì cả.

Nghe xong, Cố Thành nghẹn họng, ánh mắt cô sáng mà một chút nhiệt độ.

— Cậu chỉ nghĩ Nhược Nhược đối xử công bằng, còn công bằng ?

Cố Thanh nhếch môi :

— Cậu và chị hai hưởng giáo d.ụ.c , sống sung sướng, trong vòng tay yêu thương của cha . Còn , chỉ bà ngoại bên cạnh.

— Vì một câu của Nhược Nhược, đối xử với một cách công bằng, từng nghĩ đến cảm giác của ? Khi các chẳng quan tâm cảm giác , bắt quan tâm các ?

Cố Thành sững sờ, cô với ánh mắt trống rỗng, phức tạp.

Những điều cô khiến nhớ những ký ức từng để ý, từng thấu hiểu.

Anh chỉ nghĩ bản với Cố Thanh, từng hỏi lý do.

, cùng cha nhưng tại khác biệt lớn đến ?

Cậu và chị hai hưởng điều , còn chị lớn sống ở nông thôn.

Hơn nữa, mỗi bố nhắc chuyện đón bà ngoại và chị lớn về Bắc thành, đều vui, cãi cả vài ngày, nên nào cũng bỏ lỡ.

Cố Thành chợt nhận sự thiên vị của cha .

Trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, cô với ánh mắt trống rỗng, bàng hoàng thốt ba chữ:

— Xin .

Lời xin muộn màng thể xóa tổn thương đây.

Cố Thanh lạnh lùng:

— Tôi chấp nhận.

Cố Thành c.ắ.n môi, vẻ như dám .

Im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi:

— Chị hai mất tích, liên quan gì đến chị ?

Loading...