— “Lục Cảnh Viêm !” Nhận hét to, Lạc Tân Vân vội che miệng, hạ giọng:
— Vậy Lục Cảnh Viêm mối tình đầu của chính là ?
Cố Thanh lắc đầu, giải thích:
— Vì từng mất một ký ức. Nếu vô cớ cho , theo tình trạng hiện tại, sợ rằng sẽ càng khó chấp nhận hơn.
Nói đến đây, cô hít một sâu, nhún vai:
— Không , vội. Dù bây giờ chúng kết hôn, sẽ để từ từ nhớ .
Lạc Tân Vân suy nghĩ một lát, cũng thấy đúng, dù ở ngay bên cạnh, thời gian để phục hồi ký ức.
— Vậy bệnh của Lục Cảnh Viêm chữa ? — cô hỏi:
— Không là tin khả năng của , đúng là giỏi, nhưng chuyện đều ngoại lệ. Nếu bệnh của thật sự chữa , chẳng sẽ “ở ” cả đời ?
Cố Thanh hiểu lo lắng của bạn , cô thật với giọng an ủi:
— Cậu yên tâm, với tình trạng bệnh của Lục Cảnh Viêm, tự tin. Hiện đang dùng phương pháp trị liệu Đông y, khi nào giảm rủi ro phẫu thuật thì mới tiến hành mổ. Như , tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Nhắc đến phẫu thuật, Lạc Tân Vân nhớ khi bà nội Cố Thanh qua đời, cô từng rằng chỉ cần cầm d.a.o phẫu thuật là tay cô run lên.
Lạc Tân Vân đó là do yếu tố tâm lý gây .
Cô lo lắng Cố Thanh:
— Nếu mổ, bây giờ cầm d.a.o ?
Nhắc đến chuyện , Cố Thanh cau mày, nhưng nhanh chóng nở nụ :
— Tôi đang cố gắng vượt qua. Dù khắc phục chứng run tay, nhưng may mà hiệu quả ngày càng hơn. Tin rằng khi mổ, sẽ vượt qua trở ngại tâm lý .
Bệnh tật tâm lý cần chữa bằng tâm lý, Lạc Tân Vân giúp cũng bất lực.
— Được , tự quyết nhé, tớ tin . — cô thở dài, tiếp:
— Hôm nay tớ đến là để thông báo với , mai tớ sẽ .
— Sao nhanh ? — Cố Thanh chút tiếc nuối:
— Không chơi thêm vài ngày ?
Lạc Tân Vân :
— Thôi , vốn về nước chỉ để tham dự đám cưới của , giờ đám cưới xong , công ty còn cả núi việc chờ xử lý.
Cố Thanh bạn bận, đành :
— Vậy về nhớ chăm sóc sức khỏe, đừng làm việc cả ngày mà chẳng nghỉ ngơi.
Lạc Tân Vân chịu nổi tình cảm, khoác vai cô, trêu:
— Ồ, giờ bắt đầu lưu luyến tớ ? Hay tớ đ.á.n.h ngất chồng cùng bỏ trốn?
Cô bạn vốn chẳng nghiêm túc, Cố Thanh quen, cố ý trêu :
— Cậu đừng chỉ mà làm nhé.
Lạc Tân Vân sững , nhớ đến vẻ lo lắng khi Lục Cảnh Viêm đón dâu, sợ gặp Cố Thanh.
— Nếu tớ thật sự đem , chồng tìm đ.á.n.h ? — cô “tặc lưỡi”, lắc đầu:
— Thôi, thôi, vẫn nên giữ mạng an .
Cố Thanh bật .
Một lát , Lạc Tân Vân cô, giọng nghiêm túc:
— Chúng cùng lĩnh vực, gặp ít là bình thường. Cậu đừng lo cho tớ, tớ sẽ tự chăm sóc bản .
— Cậu cũng , đừng để ai bắt nạt. Nếu ai dám động đến , cứ đem phong thái khi đám cưới . Nếu chuyện gì xảy , tớ luôn ủng hộ. Nếu Lục Cảnh Viêm đối xử tệ với , gọi tớ, tớ lập tức bay về, tiên tát vài cái cho , mới dạy dỗ tiếp.
Lạc Tân Vân đầy hình tượng, cuối cùng nhắc đến Lục Cảnh Viêm, còn dấu nắm tay.
Lạc Tân Vân là một trong ít bạn của Cố Thanh, xem cô như gia đình.
Cố Thanh trong lòng trân trọng, cô mỉm , nghiêm túc :
— Cảm ơn , Tân Vân.
Hai tâm sự, thời gian trôi nhanh.
Lạc Tân Vân đồng hồ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-116-em-muon-gi.html.]
— Tớ .
Cố Thanh níu :
— Ăn xong trưa chứ?
Lạc Tân Vân cầm túi:
— Không, lát nữa còn họp trực tuyến.
Cố Thanh thôi:
— Thôi , bận thì tớ quấy rầy nữa.
Hai xuống lầu, Lạc Tân Vân thấy Lục Cảnh Viêm trong phòng khách, nhớ đến nãy Cố Thanh , là mối tình đầu của cô nhưng quên ký ức, trong mắt cô bạn thoáng tiếc nuối, còn thêm một chút thiện cảm.
Cô lịch sự chào:
— Lục , làm phiền nữa.
Lục Cảnh Viêm Cố Thanh cùng cô, nhanh chóng chuyển ánh mắt chỗ khác.
Anh gật đầu, giọng lạnh:
— Lạc tiểu thư, đường cẩn thận.
Cố Thanh với :
— Em tiễn cô .
Lục Cảnh Viêm “ừ”, nhưng cô.
Lạc Tân Vân tự lái xe, ngoài bên xe còn trò chuyện một chút.
Trong phòng, Lục Cảnh Viêm lăn xe đến bên cửa sổ, ánh mắt rơi Cố Thanh ở xa.
Nhìn cô rạng rỡ, trong đầu Lục Cảnh Viêm vang lên lời cô :
— Chưa quên, vẫn yêu mà.
Mắt nóng ran, một cảm giác đắng cay trào lên tim.
Anh tưởng đó chỉ là mối tình đầu, còn mới là hiện tại và tương lai.
Anh tưởng cô sẽ phủ nhận tình cảm với mối tình đầu, ít nhất là trong phòng tân hôn.
ngờ, cô thản nhiên…
Thản nhiên đến mức khiến n.g.ự.c nghẹn .
Nhìn nụ Cố Thanh, mắt run nhẹ, n.g.ự.c như vật gì đó đốt cháy, đau đến ngạt thở.
— Cố Thanh, đối xử với em thế nào đây?
Tiễn Lạc Tân Vân xong, Cố Thanh phòng, thấy Lục Cảnh Viêm ngoài cửa sổ, trầm tư.
— Cảnh Viêm?
Anh phản ứng.
Cô nghi ngờ, gọi :
— Cảnh Viêm?
Thấy vẫn động đậy, cô tiến gần, hỏi:
— Cảnh Viêm, đang nghĩ gì ? Sao gọi mãi ?
Lục Cảnh Viêm tỉnh , khuôn mặt xinh của cô, vô thức hỏi:
— Em gì?
Cố Thanh, em đến gần , rốt cuộc gì?
— Hả? — cô nghiêng gần , hiểu:
— Anh hỏi em gì ? Sao tự nhiên hỏi câu đó?
Anh nhận điều nên , trong mắt lóe lên chút hoảng hốt, sợ cô sẽ bỏ .
Anh cố tỏ bình tĩnh, nắm tay Cố Thanh, cô lắc đầu nhẹ:
— Anh chỉ hỏi, em thích gì . Em đó, lãng mạn, nhưng cho em tất cả những gì thể.
Cố Thanh đôi mắt đen của , bật , cúi áp sát tai :
— Lục Cảnh Viêm, thật gian xảo. Miệng lãng mạn, nhưng làm việc thật lãng mạn.