Không Còn Chung Lối - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:23:13
Lượt xem: 332

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi chơi tàu lượn siêu tốc, bé sợ hãi nhắm chặt mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y .

Lúc xuống xe, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhưng vẫn đòi chơi thêm nữa.

Lúc hoàng hôn, chúng ghế dài ven đường ăn kem, bé mệt đến mức dựa .

Bỗng nhiên : "Chú Chu ơi, giá mà cũng ở đây thì mấy."

Tôi xoa xoa đầu bé, gì.

Màn đêm buông xuống, buổi biểu diễn ánh sáng rực rỡ thắp sáng lâu đài.

Vào khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối rực rỡ nhất, tiếng reo hò của đám đông vang dội nhất.

Tôi chụp một tấm ảnh nghiêng khuôn mặt đang ngước lên đầy kinh ngạc của Tiểu Dã, gửi cho Hứa Tinh Nhiễm.

Không kèm lời nhắn nào.

Vài phút , cô trả lời: "Cảm ơn . Thằng bé vui."

Vẫn danh xưng, cảm xúc.

bốn chữ đó, giữa bối cảnh ồn ào của khu vui chơi, một lâu.

Khi đưa Tiểu Dã về, gần mười một giờ đêm.

Xe chạy đến lầu khu chung cư mới của cô , thấy bên cạnh cửa đơn nguyên, một đàn ông đang , chính là trong ảnh.

Tay xách một chiếc túi giấy nhỏ, đang mỉm ôn hòa, điều gì đó với Hứa Tinh Nhiễm mặt.

Hứa Tinh Nhiễm khẽ gật đầu, nhận lấy túi giấy.

Ánh đèn đường trong khu chung cư tỏa quầng sáng dịu dàng bao quanh bọn họ, khung cảnh hài hòa và yên bình.

Tôi lái xe qua đó, mà từ từ dừng xe trong bóng tối ở phía xa.

Tiểu Dã ngủ vai .

Tôi lặng lẽ về hướng đó, nụ nhạt đầy lịch sự, và lẽ còn mang theo một chút thư thái khuôn mặt cô .

Tôi , nên đầu rời .

Có những , bỏ lỡ là cả một đời.

Có những con đường, sai thì thể đầu .

cách giữa và cô , chỉ là sáu năm.

Là cả một cuộc đời tái tạo , là một gia đình mãi mãi còn liên quan đến nữa.

Tôi chỉ thể dừng trong bóng tối, về phía ánh sáng của cô .

Giống như nhiều năm về , cô cũng từng như .

[Chính văn kết thúc]

Ngoại truyện:

Góc của nữ chính, đôi mắt của vì .

Năm Tiểu Dã ba tuổi, ngày đầu tiên đưa con nhà trẻ.

Vừa buông tay , mắt đỏ hoe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/khong-con-chung-loi/chuong-9.html.]

"Mẹ ơi!" Con nắm lấy vạt áo chịu buông, cái đầu nhỏ cứ rúc lòng .

"Các bạn khác đều bố đưa ... Bố con ạ?"

Tôi cúi , lau nước mắt cho con, cổ họng nghẹn đắng.

Đây là đầu tiên con chủ động hỏi về bố, đây con luôn nghĩ rằng "bố ở trời".

Buổi tối về nhà, con t.h.ả.m xếp hình, đột nhiên ngẩng đầu lên:

"Mẹ ơi, con xem ảnh của bố."

Tôi sững tại chỗ, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Trong nhà lấy một tấm ảnh nào của Chu Minh, khi chặn liên lạc, xóa sạch cả ảnh trong điện thoại cũ.

Tôi chỉ thể mở máy tính, tìm kiếm ảnh của mạng, đó tìm một tấm đang đeo kính râm.

Bóng râm che khuất phần lớn khuôn mặt, chút rõ.

Tôi chỉnh sửa thành ảnh đen trắng, khi in đưa cho con.

Tiểu Dã cẩn thận nâng niu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chiếc kính râm ảnh:

"Bố đeo kính ạ?"

"Ừ." Tôi xuống bên cạnh con, giọng dịu dàng.

"Bố là một khiếm thị, mắt thấy gì cả."

Tiểu Dã ngẩng đầu, trong mắt đầy sự tò mò:

"Không thấy thì làm đường ạ?"

"Bố giỏi lắm đấy." Tôi nén cơn xót xa nơi cánh mũi, thêu dệt nên những lời dối ngọt ngào.

"Bố tuy thấy, nhưng thể sờ thấy bộ xếp hình mà Tiểu Dã thích, thể tiếng của con, còn dậy giữa đêm để pha sữa cho con nữa. Bố thương Tiểu Dã nhất, lúc nào cũng bảo kiếm thật nhiều tiền để mua thật nhiều đồ ăn ngon cho con."

"Vậy bố ạ?" Giọng Tiểu Dã thấp hẳn xuống.

Tôi ôm lấy con, chỉ tay bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nơi mới hiện vài ngôi :

"Lúc bố mua loại kẹo ngọt nhất cho Tiểu Dã, vô tình lên trời ."

"Trên trời ạ?"

" ." Tôi nhẹ nhàng lau vệt nước nơi khóe mắt con.

"Lên đến trời thì mắt của bố sẽ khỏi hẳn, thể thấy rõ mồn một Tiểu Dã ăn cơm, ngủ, xếp hình, còn thể thấy Tiểu Dã nhà trẻ, trở thành một bé dũng cảm."

Tiểu Dã nửa hiểu nửa gật đầu, áp tấm ảnh ngực: "Bố đang ở trời con đấy."

"Ừ." Tôi ôm con, cằm tựa lên đỉnh đầu con, trong lòng là một nỗi đau mềm mại.

Tấm ảnh đen trắng đó, Tiểu Dã dán ở đầu giường.

Mỗi tối khi ngủ, con đều chúc ngủ ngon với "bố".

Kể về những chuyện thú vị ở nhà trẻ, rằng cơm nấu ngon thật đấy.

Tôi đây là lời dối, nhưng nguyện để lời dối bảo vệ con suốt một quãng thời gian thơ ngây.

Đợi con lớn lên, sẽ cho con sự thật, với con rằng bố con khiếm thị.

Ngoại truyện kết thúc

Loading...