Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 296: Bắt đầu từ thất vọng

Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:07:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảnh khắc thấy Châu Huyễn xuất hiện ở cửa phòng bệnh với nụ chút thành ý, vẻ mặt vốn kiêu ngạo của trở nên dịu nhiều. Trong ký ức của Dục Kỳ, tính cách của vốn như , bà từng là một mạnh mẽ và kiêu hãnh, nhưng giờ đây mặt con dâu trở nên hèn mọn, nhút nhát, dè dặt trong việc bày tỏ cảm xúc, dù trong mắt thường trực nụ nhàn nhạt, nhưng khí chất tổng thể gò bó. Đặc biệt là khoảnh khắc thấy bố liên tục gật đầu hiệu với Châu Huyễn, dường như thứ gì đó đ.á.n.h trúng một góc tâm hồn, như thể phong ấn nhiều năm mà ngay cả bản cô cũng từng mở xé toạc, một cơn đau lạ lẫm khẽ nhói lên trong lòng mất kiểm soát lan . Kha Miễn bất giác đặt tay lên vai Dục Kỳ, dùng ánh mắt hiệu cho cô hành động thiếu suy nghĩ, Dục Kỳ đành bĩu môi, lui sang một bên với ánh mắt đầy khinh miệt.

“Mẹ, khó chịu như sớm cho chúng con ?”

Dục Thành nắm lấy tay , nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt chút hoang mang, dường như còn chút thất vọng. Điều khiến phần khó xử, đành giả vờ tức giận với Dục Kỳ.

“Con bé cũng thật là, để con trai chạy một quãng đường xa thế , áy náy lắm chứ.”

“Chuyện thể trách Dục Kỳ , là con thấy em năng ấp úng mới gặng hỏi. Ngược , tại nhất định giấu chúng con?”

Dục Thành hỏi , khẽ lắc đầu, ánh mắt hướng về phía Châu Huyễn chút lơ đãng, dường như đang suy tư sâu xa là đang kiêng dè điều gì đó.

“Ôi dào, cũng chẳng gì đáng cả, chỉ là đầu gối thôi, bệnh c.h.ế.t . Bác sĩ ngày mai sắp xếp phẫu thuật, phẫu thuật xong là thể xuất viện trong ngày .”

Bố xong, cũng gật đầu phụ họa. Dục Kỳ nhịn nữa, đột nhiên bật thành tiếng, giọng điệu cứng ngắc như ngắt quãng. Mặc cho bố liên tục ném về phía cô những ánh mắt sắc lẻm hoặc lạnh lùng.

“Bà già, hai đừng những lời thật lòng như ? Hai nhớ trai đến mức nào chẳng lẽ tự ? Ngay cả lúc ngủ cũng lẩm bẩm Dục Thành , Dục Thành. Còn nữa, bác sĩ rõ ràng phẫu thuật hồi phục hai ngày mới xuất viện, mặt trai hai thể dối như .”

Lúc Dục Kỳ những lời , mắt cô luôn trừng trừng Châu Huyễn, Châu Huyễn lời nào. Cô vốn định gì cả, vì dường như mở miệng là sẽ sai, bây giờ chỉ thể mím chặt môi. bất giác, ánh mắt của cũng theo ánh của Dục Kỳ mà dần dần dừng khuôn mặt Châu Huyễn, ánh mắt đó chỉ sự tò mò khinh miệt hoặc lạnh lùng, còn đáng sợ hơn cả lời . Châu Huyễn lập tức cảm thấy sợ hãi và m.ô.n.g lung, mặt cô ửng đỏ, luống cuống làm , nhưng nụ khiêm tốn.

“Bố, lâu gặp, sức khỏe của bố vẫn chứ ạ?”

Nghe câu hỏi đột ngột , vẻ mặt đều chút mệt mỏi, Dục Kỳ với vẻ mặt cà chớn .

“Bây giờ đang giường bệnh là , chị dâu thấy ? Quan tâm bố làm gì? Hay là bố cũng giường bệnh thì chị mới lòng?”

Châu Huyễn do dự, khẽ nhếch mép, dường như hiểu cái gai ẩn trong lời của Dục Kỳ, nhanh, lúm đồng điếu duyên dáng đó hiện lên đôi má càng thêm ửng hồng của Châu Huyễn.

“Em chồng hình như hiểu lầm ý của chị , chị chỉ cảm thấy bố chăm sóc vất vả quá, hỏi xem hai cần thuê chăm sóc ? Mà, hai cần lo về tiền bạc , khoản chị sẽ trả.”

Lúc Châu Huyễn , mắt cô vẫn luôn Dục Thành, nhưng Dục Thành chọn cách làm như thấy. Dục Kỳ vốn định dùng giọng điệu hài hước hơn để đáp Châu Huyễn, nhưng cảm giác như gì đó nghẹn ở cổ họng. Mẹ nhắm mắt , dường như hạ quyết tâm lớn, mặt nhà của các bệnh nhân khác, bà chỉ thể cứng rắn nắm lấy tay Châu Huyễn, ngay lập tức, mặt và Châu Huyễn nở một nụ ấm áp khó tả.

“Mẹ Kha Miễn , chính con đóng viện phí, thấy áy náy lắm , đừng tìm chăm sóc nữa, tốn thêm một khoản.”

“Không ạ, đừng để trong lòng, đối với con chút tiền lẻ , chỉ bằng hai bữa ăn thôi, thật sự đáng kể.”

Trước mặt , Châu Huyễn bấm điện thoại. Lập tức, sự bối rối nặng nề một nữa bao trùm lên đầu . Lần Dục Kỳ che giấu sự căng thẳng phần gay gắt của , ngẩng đầu lên trừng mắt Châu Huyễn. Kha Miễn nhẹ nhàng đẩy cánh tay Dục Kỳ, và dùng ánh mắt hiệu cho cô đừng nhiều lời. Khác với cặp vợ chồng thể hiện tâm địa khó lường mặt , Dục Thành, với tư cách là chồng, cúi gằm mắt, dùng tay đỡ trán, cố tình về phía Châu Huyễn, vẻ mặt đó giống như đang dùng một cách lịch sự để né tránh cố tình tạo trò đùa. Cứ như , lập trường của bố càng thêm khó xử, họ rõ ràng ghét cay ghét đắng Châu Huyễn, nhưng nặn một nụ gượng gạo, nụ kỳ quặc đó xuất phát từ tâm lý khuất phục một cách trần trụi con gái của giàu nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-296-bat-dau-tu-that-vong.html.]

“Bà già, con cứ lời bác sĩ , hồi phục thêm vài ngày hẵng xuất viện.”

Trước mặt Châu Huyễn, Dục Kỳ như . Châu Huyễn rõ ràng cảm thấy những lời là vô lễ với , nhưng trong thế giới của Châu Huyễn, những gì thể giải quyết bằng tiền đều là chuyện lớn, vì quá để tâm. Khác với bố ngây như phỗng, ngừng quan sát cảm xúc của con dâu, trong đầu liên tục ngẫm nụ mặt Châu Huyễn khi Dục Kỳ những lời đó.

“Ôi dào, cho dù chúng hai ngày xuất viện, đó vẫn còn nhiều đợt điều trị ngoại trú nữa, chúng bàn bạc xong cả , ngày mai phẫu thuật xong là về bên chữa trị, các con đừng khuyên nữa.”

Dục Thành lập tức nổi giận.

“Cái gì? Ngày mai xuất viện là về ngay?! Sao chứ, ít nhất cũng An Thành thêm vài ngày cho chắc chắn chứ?”

Mặt ửng đỏ, sang Dục Kỳ và Kha Miễn, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt chút m.ô.n.g lung, dần dần, mặt bà thoáng hiện vài phần oán trách.

“Ôi dào, Dục Thành con đừng khuyên nữa, Dục Kỳ với Kha Miễn bận lắm, ngày nào cũng cuồng 24 giờ ở quán, về nhà còn chăm con, những vất vả đó chúng đều thấy cả. Hai ông bà già An Thành một thời gian ngắn đủ phiền phức , ở lâu dài khó tránh khỏi gây thêm rắc rối.”

“Mẹ con đúng đấy, tuy Châu Huyễn mời chăm sóc giải quyết vấn đề trông nom, nhưng chúng đây thật sự kế lâu dài. Quán của chúng mới khai trương lâu, bố còn nhớ mấy ông khách quen tụ tập chuyện phiếm, con gần đây mới nuôi một con ch.ó vàng lớn, chúng ở nhà , mới hai ngày mà thấy nhớ nó .”

Như một bầu khí hoang mang và ảm đạm bao trùm xuống, vợ chồng Dục Kỳ và Kha Miễn im lặng , vẻ mặt nghiêm nghị một bên. Gương mặt Dục Thành đỏ bừng, mắt cúi gằm, dù mái tóc dài lòa xòa che khuất đôi mắt ngấn lệ, nhưng đôi tai tròn trịa đỏ ửng lên, đối với bố , Dục Thành tràn đầy mặc cảm tội . Châu Huyễn tính toán thời gian, bực bội nhưng mất vẻ lịch sự chen .

“Bố , con còn việc nên đây ạ, trong thẻ 50 vạn, khi xuất viện hai mua chút đồ bồi bổ nhé. Nếu đủ, cứ thẳng với Dục Thành, con sẽ chuyển cho hai bất cứ lúc nào.”

“Nhanh ?”

Bố vội vàng khom lưng dậy, ông vốn là hoạt bát và chút hài hước, nhưng vì căng thẳng nên năng lắp bắp.

“Lúc nào cũng để con tốn kém, thật sự cảm ơn con nhiều, thời gian thì cùng Dục Thành đến Giang Thành chơi nhé.”

Thái độ của đối với Châu Huyễn là sự tôn trọng cơ sở bình đẳng, mà giống như đang phụng sự một ở địa vị cao hơn . Thấy cảnh , Dục Kỳ và Kha Miễn lượt Dục Thành và Châu Huyễn, nhịn mà đảo mắt khẩy.

“Vâng ạ, chú ý sức khỏe nhé.”

Châu Huyễn xách túi, mỉm , nhưng Dục Thành ngay cả cô một cái cũng . Châu Huyễn khẽ ho hai tiếng, Dục Thành vẫn cúi đầu đó, nắm c.h.ặ.t t.a.y . Châu Huyễn đành nhẹ nhàng đá mũi giày của Dục Thành, và mỉm e thẹn dùng khẩu hình miệng .

“Phải đưa em chứ, em lái xe.”

Sự vô giáo d.ụ.c của Châu Huyễn khiến nổi da gà, nhưng vì phận cách biệt nên dám nổi nóng, đành mặt chỗ khác.

Loading...