Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 291: Tình yêu, thứ tình cảm nhỏ nhoi
Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:07:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KijJaXZkz
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“A lô, xin chào.”
“Xin làm phiền cô muộn thế , là ở Sở cảnh sát An Thành lúc nãy, chúng xác nhận danh tính đăng bài , bây giờ cần xác nhận với cô khởi kiện .”
“Vâng, .”
“Địa chỉ là Phong Đan Bạch Lộ khu Long Đàm dạng H, 3-102B, tên là Tống Châu Huyễn.”
Thừa Mỹ vốn đang nhắm chặt mắt, nắm chặt tay, khi rõ cái tên Tống Châu Huyễn, vẻ mặt cô dần trở nên tĩnh lặng và nặng nề. Theo lẽ thường, trong tình huống Thừa Mỹ nên cảm thấy tủi và tức giận, nhưng hiểu , Thừa Mỹ chỉ cảm thấy buồn bã, thậm chí là áy náy. Trong khoảnh khắc do dự, Thừa Mỹ nhớ tất cả những chuyện xảy với ba họ trong thời gian qua. Ngay lập tức, cô cuối cùng cũng hiểu , đối với Tống Châu Huyễn, luôn là một sự tồn tại đầy uy hiếp.
“Tống Châu Huyễn chẳng lẽ là cô quen ?”
“Không, , quen, phiền giúp hủy bỏ việc khởi kiện , dù bài đăng gây dư luận cũng xóa .”
Miệng Thừa Mỹ tuy lý do tha thứ, nhưng vẻ mặt vẫn đầy hoảng hốt. Mấy bước chân ngắn ngủi mà như dài cả ngàn dặm, Thừa Mỹ bước nặng nề, như thể mang đôi giày bằng chì.
“Anh đó làm gì?”
Lúc đó là 12 giờ đêm, Châu Huyễn vốn định đưa tay bật đèn nhà vệ sinh thì dừng giữa trung, do lúc ăn cơm với Thắng Hạo uống nửa chai rượu, Châu Huyễn tỉnh dậy vì buồn vệ sinh và khát nước.
“Trịnh Dục Thành? Anh định cứ đó mãi ? Sao về ngủ?”
Dục Thành yên như tượng đá, Châu Huyễn đành chịu đựng từng cơn lạnh, về phía Dục Thành. Cơn buồn ngủ lập tức tan biến. Dục Thành bất động tủ lạnh, trong bóng tối, tuy rõ vẻ mặt của Dục Thành, nhưng Châu Huyễn cảm nhận một nỗi sợ hãi vô cớ. Nhà bếp lạnh hơn phòng ngủ nhiều, nếu là bình thường, Dục Thành chắc chắn sẽ tìm một chiếc áo khoác cardigan khoác lên , tìm dép lê để , nhưng hiểu , lúc như mộng du, chân trần, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, như thấy gì mà cứ ngây đó, như thể ở chỗ tủ lạnh một mà thấy.
“Chồng … ? Làm gì thế ?”
Khi Châu Huyễn đặt tay lên vai Dục Thành, Dục Thành hề vui vẻ, thậm chí còn chút kinh ngạc nào. Dục Thành ý thức, khi Châu Huyễn tìm , thấy trang web đó, thấy tài khoản đăng nhập của Châu Huyễn. Tuy nỡ làm ngơ tổn thương mà Châu Huyễn gây cho Thừa Mỹ, nhưng Dục Thành hỏi Châu Huyễn. Lúc như đang chìm đắm trong một trò chơi đêm khuya, dù thấy tiếng bước chân của Châu Huyễn đến gần cũng theo bản năng giả vờ như thấy cô. mắt là máy chơi game, mà là nhà bếp tối đen như mực, đối mặt với chiếc tủ lạnh hai cánh màu trắng nhờ, Dục Thành tìm lý do thích hợp.
“Vợ , … một giấc mơ đáng sợ… Anh mơ thấy… mơ thấy vụ Lý Thừa Mỹ là do em làm.”
Đồng t.ử của Châu Huyễn lập tức giãn , cô thấy khuôn mặt của Dục Thành trong bóng tối, Dục Thành mím chặt môi, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo mà cô từng thấy.
“Em? Sao thể? Em tuy thích Lý Thừa Mỹ, nhưng cũng ghét lắm. Hơn nữa em ghét nhất là loại chuyện đó, quá đê tiện, quá bẩn thỉu.”
“Anh , vợ em về ngủ , chơi một ván game.”
Dục Thành nhẹ nhàng vỗ vai Châu Huyễn, Châu Huyễn chậm rãi về phía phòng ngủ đang mở cửa. Cô bước qua ngưỡng cửa, đưa tay nhẹ nhàng khép cửa . Dục Thành một ở trong bóng tối, cánh cửa nuốt chửng bóng lưng trắng của Châu Huyễn.
“Xin chào, làm phiền , cho hỏi cảnh sát Nhân ạ? Tôi là Trịnh Dục Thành, đồng nghiệp của Lý Thừa Mỹ ở Ngân hàng An Thành. Tôi hỏi tra danh tính đăng bài ạ?”
“Tra , nhưng theo nguyên tắc thì thể thông báo cho nào khác ngoài khởi kiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-291-tinh-yeu-thu-tinh-cam-nho-nhoi.html.]
“À, ạ, thể linh động một chút , địa chỉ của đăng bài đó là Phong Đan Bạch Lộ dạng H ?”
“Thông tin chi tiết như nên hỏi thẳng đồng nghiệp của thì hơn, mới liên lạc với cô Lý Thừa Mỹ, cô quyết định khởi kiện nữa.”
Cảnh sát gì, nhưng như rõ tất cả cho .
“Ồ, …”
“Anh còn ạ?”
“Có, … còn sớm nữa, nghỉ ngơi .”
Khi Dục Thành trở về phòng ngủ, Châu Huyễn một lời mà cuộn trong chăn, như thể trong phòng chỉ một Dục Thành, dĩ nhiên đây chỉ là ảo giác của Dục Thành, nín thở lắng , sẽ thấy tiếng thở khẽ, nhưng điều giống tiếng thở của ngủ say. Chỉ cần Dục Thành đưa tay là thể chạm cơ thể ấm áp của vợ, nhưng hiểu , Dục Thành chạm cô, thậm chí một câu cũng với cô. Cách mấy chục centimet, Châu Huyễn trong chăn lòng trống rỗng, cô m.ô.n.g lung ánh trăng tàn nhẫn xuyên qua tấm rèm cửa màu xám chiếu phòng…
Thừa Mỹ bật đèn, bước phòng tắm, mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, nửa tiếng mới tắm xong, bây giờ đôi dép lê dính nước vẫn lạnh lẽo ẩm ướt, từ chiếc quạt thông gió màu đen phía bồn tắm kiểu cũ, gạch men trắng sàn và tường, Thừa Mỹ cảm nhận một cảm giác cô đơn của mùa khắc nghiệt. Trước khi ngủ, Thừa Mỹ vẫn và em gái một cái, Thành Nghiên mặc bộ váy công chúa Thừa Mỹ mới mua cho, xõa mái tóc bồng bềnh ngủ thảm, lấy cơ thể cô bé làm trung tâm, cả sàn phòng đều là đồ chơi đủ màu sắc, vô kể, cả chỗ đặt chân. Đẩy cửa phòng , bên trong chỉ chăn màn lộn xộn và một đống túi ni lông đen đựng gì.
“Mẹ?!”
Thừa Mỹ sợ đến run , ngay khoảnh khắc lao khỏi cửa, đang ngay mặt cô.
“Làm con sợ c.h.ế.t khiếp, con còn tưởng mất .”
Lại là câu đó, cô mặt đổi sắc Thừa Mỹ.
“Mẹ ngủ .”
Thật sợ bà mất trí hét lớn như tối qua, Thừa Mỹ đành nắm lấy cổ tay kéo bà phòng.
“Không uống t.h.u.ố.c ? Sao vẫn ngủ ?”
Mẹ cô dùng tay trái xoa cổ tay Thừa Mỹ véo đỏ, dùng giọng điệu trầm như khi .
“Mẹ cũng , bây giờ buồn ngủ nhưng ngủ .”
“Vậy ? Dạo giấc ngủ đều , thế ? Mẹ, con dỗ ngủ nhé, hát ru cho ?”
Nghe thấy tiếng ngáy lúc cao lúc thấp của , Thừa Mỹ mới xõa mái tóc bồng bềnh vẫn khô hẳn, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng dài đến mắt cá chân, từ từ đến tủ lạnh. Một cốc nước lạnh bụng, Thừa Mỹ đối diện với khuôn mặt mờ ảo phản chiếu mặt kính, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt còn bình tĩnh hơn thường ngày.
“Địa chỉ đó là Phong Đan Bạch Lộ khu Long Đàm dạng H, 3-102B, tên là Tống Châu Huyễn…”
Thừa Mỹ thể quên dáng vẻ của Châu Huyễn đầu gặp mặt, khuôn mặt đó, ánh mắt đó, đúng là đầu tiên trong đời gặp, nhưng như gặp vô . Thừa Mỹ thể giải thích cảm giác quen thuộc xa lạ đó, cũng thể rõ sự thù địch rõ ràng kỳ quái đó đến từ . Không tự lúc nào, như đang ở mặt của một thứ gì đó, như một cánh cửa tay nắm nhốt phía . Không, lẽ từ khi đến chi nhánh, thậm chí là sớm hơn, ở trong cảnh , Trịnh Dục Thành, Tống Châu Huyễn, , Chu Minh Diệu… giữa chúng rốt cuộc là mối duyên nợ định mệnh thế nào? Chẳng lẽ chỉ là ngừng tổn thương và hiểu lầm ? Tâm trạng bực bội, Thừa Mỹ ngoài cửa sổ, đó là một màn đêm vô tận, bầu trời trăng, tất cả thứ đen kịt hòa thành một khối…