Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 285: Nếu anh lại phản bội em lần nữa
Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:07:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
7 giờ 30 sáng, dân từ khu dân cư lớn gần đó qua góc hẻm nơi Minh Diệu đang để đến ga tàu điện ngầm. Minh Diệu ở ngã ba của con hẻm dốc, lẽ vì địa thế thấp nên tâm trạng cũng chút nặng nề.
“Anh bảo em đợi mà, ! Thừa Mỹ, em ở thế?”
“Em đến đây, thấy ?”
Vừa dứt lời, tiếng qua đường gọi điện thoại và tiếng bước chân vội vã đến ga tàu điện ngầm vang lên, lòng Minh Diệu rối bời.
“Đừng đùa nữa, sắp muộn . Chúng sắp trễ làm .”
Nhìn Minh Diệu khom lưng tại chỗ, ngừng đông ngó tây, Thừa Mỹ cố nén bấm còi xe.
“Oa! Em mua xe !”
Minh Diệu gần như kẹp điện thoại cổ mà hét lên, tay vung vẩy chiếc cặp. Thừa Mỹ cũng nhoài khỏi cửa sổ xe, vui vẻ chào . Không lâu , Minh Diệu hai tay cầm hai túi bánh sandwich, thở hổn hển chạy đến bên cửa xe.
“Wow, làm là làm ngay, Thừa Mỹ em giỏi quá . Mua xe dễ dàng như .”
Minh Diệu liên tục quanh nội thất xe, ghế thoải mái, khí thư thái, tiếng nhạc du dương. Ngồi ghế phụ thoải mái Thừa Mỹ một lúc lâu, dòng chữ ‘Tài xế mới thực tập’ đáng lo ngại liền hiện lên đỉnh đầu cô như một vầng hào quang của thiên thần.
“À , Thừa Mỹ, em bằng lái đấy?”
Minh Diệu kinh ngạc hỏi, chu đáo đưa cho Thừa Mỹ một chiếc bánh sandwich đầy trứng vụn và thịt xông khói.
Bánh sandwich tỏa mùi lòng đỏ trứng thơm lừng và mùi thịt xông khói đậm đà, khiến Thừa Mỹ vui vẻ ăn ngon lành. Cô c.ắ.n một miếng lớn mới nhớ mà trêu chọc Minh Diệu.
“Anh cái thứ cất đáy hòm đó ? Em từ hai năm . Thú thật là quyết định thì khó, chứ mua thì khó. Để tiện cho và em gái chơi, vẫn nên một chiếc xe.”
“Trông vẻ đáng tiền, Thừa Mỹ, mắt của em thật đấy.”
Minh Diệu hôm nay ăn mặc trông đặc biệt trẻ trung, mặt cũng nở nụ đáng yêu.
“Mà , hết giận em ?”
Minh Diệu buông tay, đang chăm chú vuốt ve lưng ghế. Nghe thấy lời trêu chọc đường đột của Thừa Mỹ, mặt liền sa sầm .
“May mà em nhắc, lẽ bây giờ tức giận mới đúng. Vì chiếc xe mà vui đến mức quên mất .”
Dù tim Thừa Mỹ đập thình thịch như những cô gái tuổi đôi mươi, nhưng bây giờ đến lúc yêu đương chính thức, mặt cô vẫn xuất hiện nhiều phiền muộn khó hiểu.
“Xin mà, dù xảy chuyện trời sập, chỉ cần còn một thở, em nhất định sẽ điện thoại của , ?”
Minh Diệu bận trả lời tin nhắn của Thân Chính Hoán, rảnh đáp Thừa Mỹ. Thừa Mỹ đành ló đầu từ bên điện thoại của Minh Diệu, nhẹ nhàng đẩy vai , mặt đầy vẻ áy náy. Minh Diệu vẫn bướng bỉnh nhún vai, mặt ngoài cửa sổ.
Thừa Mỹ đành ghé lên vai Minh Diệu, ngừng ngó nghiêng.
“Thôi nào, đừng dỗi nữa mà Minh Diệu.”
Thừa Mỹ đảo mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Minh Diệu, như làm ảo thuật, cô lôi một túi nilon trong suốt từ lưng, bên trong đựng đúng loại sữa đậu nành mà Minh Diệu thích uống nhất. Minh Diệu đầu Thừa Mỹ đang rạng rỡ, thở dài một .
“Em mới là đừng quậy nữa. Tóm , em hứa với , từ nay về như nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-285-neu-anh-lai-phan-boi-em-lan-nua.html.]
“Được, em hứa. Vậy bây giờ chúng ?”
Minh Diệu gật đầu, uống ly sữa đậu nành se lạnh, nhưng giữa hai hàng lông mày ánh lên vẻ ấm áp.
Bỗng nhiên, một chiếc xe việt dã lướt qua lưng Thừa Mỹ, tốc độ nhanh như thể trời ban cho một đôi cánh. Trán Minh Diệu đập mạnh ống hút, đau đớn kêu lên một tiếng.
“Dừng xe! Mau dừng xe!”
Thừa Mỹ vốn là một phụ nữ ít bộc lộ cảm xúc, lúc ánh mắt cô lóe lên tia sắc bén tựa như thợ săn.
“Sợ c.h.ế.t khiếp, chiếc xe đó đột nhiên từ chui ?”
“Nó vẫn ở làn bên cạnh chúng nãy giờ mà, lẽ nào em gương chiếu hậu ?”
“Cái ... em quen, nhưng sẽ xem.”
Trong đôi mắt yếu ớt của Minh Diệu, sự khao khát nồng nhiệt ban nãy bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng.
“Anh... thật vẫn xem bằng lái của em.”
Minh Diệu lộ ánh mắt mong giải thích thêm.
“Chắc là ở trong hộc đồ mặt đó. Này, đang đợi em tìm cho ?”
Minh Diệu vốn tỏ quan tâm, nhưng lúc đó tim vẫn đang đập nhanh, cả như ngây . Thừa Mỹ ngượng ngùng, tiếp tục tập trung lái xe.
An Thành trong ký ức tràn ngập những mùi vị ồn ào, trong chùa tỏa mùi khói hương, giữa núi xanh và khe suối đầy mùi rêu, rừng và nước. Xe chạy mặt đường nhựa rộng lắm, chỉ trong phút chốc ngửi thấy mùi biển, khí ngày mưa giăng đầy bụi bặm, trong các con hẻm tỏa mùi trái cây thối. đối với Minh Diệu, An Thành đột nhiên biến thành một nơi đầy mùi t.h.u.ố.c súng. Đặc biệt là khi thấy Thừa Mỹ lưng gù, vai rụt về phía , ép sát vô lăng như dùng khuôn mặt nhỏ bé của lấp đầy cả trống nhỏ nhất, Minh Diệu căng thẳng đến mức nên lời, chỉ cảm thấy lòng rối bời, đầu óc mụ mị.
“Bây giờ yên tâm ?”
“Thừa Mỹ, về chuyện bằng lái, thật ... vẫn …”
Chiếc xe rung lắc dữ dội, lúc Minh Diệu mới đầu rằng, đám đông tấp nập thể áp đảo tất cả, khiến sợ hãi. Do tim đập mạnh, khó thở, Thừa Mỹ đành dừng xe ở làn đường khẩn cấp. Minh Diệu Thừa Mỹ đang lo lắng bất an, cảm giác lúc đó như thể lớp vỏ bảo vệ tâm hồn nứt , những cơ chế dùng để giảm xóc cho cảm xúc dường như đều biến mất. Không chỉ , sâu trong lòng còn một dự cảm mãnh liệt, nếu cứ tiếp tục con đường , lẽ sẽ bao giờ gặp những gặp nữa.
“Đừng em bằng ánh mắt đó mà, tuy thi xong bằng lái em vứt trong tủ quần áo, nhưng bây giờ em tìm cảm giác .”
Có lẽ khi qua con đường sầm uất nhất, đám đông dần thưa thớt, nhưng gió ngoài cửa sổ vẫn lớn. Xe của Thừa Mỹ gió thổi chút mất thăng bằng. Để định nhịp thở, Minh Diệu ngừng hít thở sâu. Có lẽ vì lúc đó thể và tinh thần đều yếu ớt, bình thường Minh Diệu say xe, nhưng hôm nay dễ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Thừa Mỹ dịu dàng Minh Diệu, ly sữa đậu nành trong tay . Minh Diệu dậy còn khó khăn, lúc ngay cả ý nghĩ đưa ly sữa lên miệng cũng , dù cổ khô khốc.
“Chuẩn rẽ trái đây!”
“Được... thế ... chiếc xe cứ như đang gồng .”
“Thừa Mỹ, dừng ở ngã tư để lái.”
“Không cần , em cái là sang trái, sang , dừng xe là cái .”
Sắc mặt Minh Diệu tái nhợt, hít thở sâu từ từ tiến gần Thừa Mỹ. Thừa Mỹ dùng vẻ mặt thản nhiên như chuyện gì xảy mà Minh Diệu.
“C.h.ế.t , cái tự nhiên chuyển động . À, là cần gạt nước. Lúc trời mưa nó lắc lư cũng lãng mạn phết nhỉ, Minh Diệu?”
Dù thời gian vẫn trôi qua một cách khó khăn, Minh Diệu còn đến xé lòng như lúc mới lên xe nữa. đối với những câu hỏi ngây ngô của Thừa Mỹ, Minh Diệu nhất thời thể trả lời.