Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 282: Châu Huyễn là ác quỷ mang gương mặt thiên thần
Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:07:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOXwLVpk5
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cạch một tiếng, cửa mở, Dục Thành nghênh ngang bước phòng khách. Lúc , Châu Huyễn với mái tóc xoăn còn ẩm ướt buông lơi, mặc một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa Thục tú, bên cửa sổ nơi Dục Thành thường ngẩn ngơ. Nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, cô nhẹ nhàng nhắm mắt , nhấp một ngụm nhỏ. Có lẽ nóng, cô liền tao nhã thổi nhẹ mặt , một luồng thở trong lành như của rừng cây phả mũi, Châu Huyễn với vẻ mặt say sưa chế nhạo.
“Mặt trời mọc đằng Tây ? Lâu gặp, ngài Trịnh Dục Thành.”
Dục Thành nuốt nước bọt ừng ực, con ngươi đảo liên tục, tay run rẩy gãi gáy. Thấy sắc mặt tái mét, dáng vẻ lúng túng trông đến nực , Châu Huyễn liền thu ánh mắt, chép miệng nhấp , ung dung đung đưa chân.
“Châu, Châu Huyễn, vợ . Em giận ? Xin , thật sự xin .”
Châu Huyễn cho thêm một muỗng ấm t.ử sa, cùng với vị đắng trôi qua cổ họng, tiếng đàn cổ ồn ào xung quanh dần biến mất, khí bên cạnh cũng nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Dục Thành thấy , bẻ các ngón tay kêu răng rắc. Liếc dáng vẻ phiền não của chồng, Châu Huyễn lười biếng đưa tay , cầm lấy tách , như uống thêm một ngụm mà cảm thán.
“Mấy lời khách sáo đó đừng lúc nào cũng treo miệng. Hơn nữa cũng nhà của họ, tại ở lâu như ? Cả đêm, điện thoại , tin nhắn trả lời, quên phận của ?”
“Bởi vì Giám đốc chi nhánh cứ ở thêm một lát, Thân chủ quản cũng ý định , cho nên…”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Châu Huyễn một lời, lẽ bộ dạng giả tạo của chồng qua lớp màu vàng óng nữa, cô liền về phía cửa sổ.
Dục Thành cảm thấy một luồng điện tê dại, giống như một con côn trùng lông lá dùng chân đậu lên mu bàn chân, Dục Thành sợ đến mức run lên. Châu Huyễn cũng thầm giật , suýt nữa làm rơi tách trong tay.
“Tư duy của Giám đốc chi nhánh các kỳ lạ thế, qua đêm về thì một ! Sao bắt cấp chịu tội theo. Tóm là em ác cảm với ông .”
Từ lúc cửa, Dục Thành thể tập trung. Vì Châu Huyễn uống , ngừng đung đưa chân. Áo choàng ngủ của cô sặc sỡ, làm hoa cả mắt. Dục Thành , Châu Huyễn chắc chắn uống ít lài đặc chế giúp xua tan mệt mỏi, lúc đang hưng phấn, đành rón rén về phía phòng tắm.
“Mệt cả ngày, mồ hôi hôi hám đến ch.ó cũng chê, vợ tắm .”
“Không chút thành ý nào, chuồn khỏi mắt ?”
Châu Huyễn hừ lạnh một tiếng, đưa tay đẩy tách xa. Dục Thành kỹ thấy mấy bông hoa tàn Châu Huyễn chất bàn , khỏi hít một lạnh. Chưa kịp , Châu Huyễn ôm chặt lấy cổ Dục Thành.
“Đeo cà vạt màu xanh bảo lam viếng tang là tôn trọng gia đình mất đấy, tháo ?!”
Châu Huyễn vuốt ve cà vạt của Dục Thành, nụ lạnh lùng lẩm bẩm. Từ lúc cô ôm lấy , Dục Thành cảm giác tim đập thình thịch, bây giờ tim như sắp bay khỏi cơ thể.
“Bởi, bởi vì chuyện xảy quá đột ngột, thật sự để ý nhiều như .”
Châu Huyễn quyến rũ, siết chặt hai tay, gần như là xách cà vạt kéo mặt Dục Thành gần mắt .
“Màu thuộc tông lạnh, chắc vấn đề gì lớn nhỉ.”
“Ồ?!”
Châu Huyễn rõ ràng hài lòng với câu trả lời nước đôi , nhưng cô vẫn đưa tay nhẹ nhàng phủi vai Dục Thành.
“Đi tắm , nhanh đấy nhé.”
Châu Huyễn thở thở thơm như hoa lan, và đùa nghịch với khuôn mặt Dục Thành trong lòng bàn tay. Dục Thành kích động căng thẳng, n.g.ự.c và bụng chạm dần dần lạnh , run rẩy. Sau khi vẽ một đường cong môi , Châu Huyễn mới lưu luyến buông .
“ , bố cuối tuần tổ chức một chuyến du lịch ngắn ngày, nhớ sắp xếp thời gian. Thế , thứ hai đến xin giám đốc của các nghỉ phép hai ngày.”
“Tuân lệnh, công chúa điện hạ của .”
Châu Huyễn mở gói lụa to như quả đồi, một đống hoa tươi đua khoe sắc từ bên trong tràn . Châu Huyễn nhíu mày, vung chiếc kéo đặt bên cạnh…
18:30, Doãn Khánh Thiện thỉnh thoảng mở mắt cô con gái Thừa Mỹ đang ngủ bên cạnh, từ từ nhắm mắt mở . Đối với hành động kỳ quặc và buồn của , Thừa Mỹ âm thầm quan sát từ lâu. Dáng vẻ của giống như đang liên tục xác nhận nơi đang ở là đêm khuya . từ 18:40 đến 19:00, mắt vẫn luôn nhắm, thấy , Thừa Mỹ mới yên tâm ngủ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-282-chau-huyen-la-ac-quy-mang-guong-mat-thien-than.html.]
Ngọn đèn tường chiếu sáng cả hành lang, bên ngoài cửa sổ giả trang trí treo một ngọn đèn, như thể mặt trời đang chiếu .
Mở cánh cửa vòm kêu kẽo kẹt, bước một phòng khách rộng rãi (thường dùng làm phòng cho giúp việc), một chiếc đèn chùm quá lộng lẫy chiếu sáng gian bên trong ấm cúng. Tuy là phòng khách, nhưng sofa và ghế làm bằng da bò chọn lọc, giường công chúa mềm mại cổ điển, một chiếc bàn dài làm từ một tấm đá phiến cao cấp nguyên khối, còn một máy pha cà phê phức tạp và một tủ lạnh lớn màu đen hai cánh, thậm chí còn một giỏ đồ ăn vặt, đầy đủ các loại đồ ăn vặt nhập khẩu từ khắp nơi thế giới.
Sau khi phòng, Châu Huyễn mơ hồ cảm thấy lưng, đầu về phía cửa trống , cô đành cố gắng thở một thật tự nhiên.
“Sao vứt ở đây , là chờ dọn dẹp cho ? Quá đáng.”
Châu Huyễn khinh bỉ khịt mũi, dùng hai ngón tay nhặt chiếc áo sơ mi, quần tây vương vãi đất. Sau đó giúp Dục Thành cất đồng hồ, nhẫn cưới ngăn chứa đồ. Ngay lúc cô thẳng cổ, quan sát hướng phòng tắm, tiếng nước nhỏ giọt tí tách vang lên, Châu Huyễn vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo khoác vest gấp gọn .
“Lý Thừa Mỹ! Sao là cô ?!”
Châu Huyễn nhún vai, vui lẩm bẩm.
“Cô mới bạn trai ? Sao cứ luôn tơ tưởng đến chồng khác thế.”
Châu Huyễn chút kinh ngạc, lúc điện thoại trong tay cô vang lên. Đầu dây bên truyền đến giọng một phụ nữ lớn tuổi, thở hổn hển.
“Mẹ nhớ con lắm, con rể . Sao thẳng thế? Đợi một chút chúng cùng ăn tối hơn .”
“Cái gì? Con rể!”, “Bác là ai ?!”
Châu Huyễn cố gắng há to miệng hỏi, mái tóc rối gần như cũng bung trong khoảnh khắc đó.
“Vậy cô là ai?! Đây là điện thoại của con rể , rơi tay phụ nữ bên ngoài .”
Doãn Khánh Thiện trả lời, mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, dường như cảm thấy gì đó kỳ lạ. Châu Huyễn thở một dài, thở của cô bức tường gần đó dội , chút t.h.ả.m hại.
“Dì cho rõ đây, tên là Tống Châu Huyễn, là phu nhân của Trịnh Dục Thành, là phụ nữ bên ngoài nào đó trong miệng dì.”
Doãn Khánh Thiện vội vàng đáp một tiếng, nhưng bà nắm bắt hướng của cuộc đối thoại, tuy xem là một phụ nữ vụng về, nhưng tính tò mò của bà quá lớn.
Trong một thời gian dài tiếp theo, tiếng thở chút buồn của Doãn Khánh Thiện đều truyền nguyên vẹn qua điện thoại đến tai Tống Châu Huyễn. Nghe thấy giọng thở hổn hển khác thường của đối phương, Tống Châu Huyễn liền kích động, mà đầu dây bên liên tục phát tiếng tút tút, như thể đối diện đang ngừng nghịch điện thoại, Châu Huyễn chút bực bội, mái tóc rối của cô vò càng thêm rối, lúc gần như là đầu bù tóc rối.
“Dì , dì vẫn đang , bây giờ thể thật với ? Tại dì gọi chồng là con rể?”
Có lẽ nhận đối phương là một nhân vật bí ẩn thể đắc tội, Doãn Khánh Thiện nhanh trí dùng tiếng hét để cắt ngang những câu hỏi dồn dập như s.ú.n.g liên thanh của Châu Huyễn.
“Alô! Alô?! Dì chứ? Alô!”
Cùng với tiếng tút tút bận rộn truyền đến, sự tập trung của Châu Huyễn giảm mạnh, những lời Doãn Khánh Thiện cô chỉ hiểu vài câu, điều đáng ngạc nhiên là, vẻ mặt của Doãn Khánh Thiện đang ngây trong bếp cũng giống hệt Châu Huyễn. Chỉ là bà từ từ co , trán vã mồ hôi lạnh.
“Cái quái gì !”
Châu Huyễn liếc cái tên đặc biệt chướng mắt đó, tức đến mức dậm chân. nhanh cô xâu chuỗi đầu đuôi sự việc trong đầu.
“Con rể, thẳng thế? Đợi một chút chúng cùng ăn tối hơn .”, “Đợi một chút, chúng cùng ăn tối hơn . Con rể!” Nghĩ đến đây, Châu Huyễn lập tức cảm thấy chính là kẻ ngốc một thiên hạ. cô thời gian để hoảng hốt, vội vàng lục tung điện thoại, túi quần áo của Dục Thành. Cuối cùng trong danh sách liên lạc xóa của , cô thấy tên của cảnh sát hình sự Phác Thái Nguyên, thấy , Châu Huyễn nhanh chóng về phía gara. Ghế lái và ghế phụ sáng hôm qua vẫn còn sắp xếp gọn gàng, nhưng bây giờ như nhiều lục lọi qua, khắp nơi đều bừa bộn. Châu Huyễn bèn lục soát tất cả những nơi thể để đồ một lượt, cuối cùng úp mặt ghế phụ hít mạnh một , lập tức một mùi dầu gội đầu rẻ tiền thoang thoảng bay đến.
Tìm kiếm vị trí, tìm kiếm gần đây: Về nhà, 18 đường Thừa Ân, Viện phúc lợi Thượng Thành, Ga tàu hỏa An Thành, Cục cảnh sát An Thành, 18 đường Thừa Ân, Ngân hàng An Thành chi nhánh Gia Dương, Về nhà, 18 đường Thừa Ân…
“Đây là cái gì ? Ghi chú là tang chủ!”
Châu Huyễn chớp chớp mắt, từ từ kiểm tra chồng đĩa ghi âm dày cộp trong xe từ xuống .