Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 259: Bài tình ca dang dở
Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:07:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu trời xanh nhạt treo một vầng mặt trời rực rỡ, một buổi trưa đến nỗi khiến cảm thấy chỉ cần còn sống, chuyện gì là thể thực hiện . Và Thừa Mỹ, đó là cái tên mà Dục Thành khi trùng sinh, dù trong mơ cũng từng nghĩ thể gọi lên nữa, dẫu cho vô cầu nguyện sẽ bao giờ gặp cô. Thế nhưng, từ lúc nào, con gái bén rễ sâu tận trong trái tim Dục Thành.
Khi Dục Thành đang bên cửa sổ, Châu Huyễn từ phía ôm chầm lấy , đôi tay vuốt ve lồng n.g.ự.c . Giờ đây, Dục Thành cảm nhận rõ ràng, giữa và Châu Huyễn chỉ tồn tại thở và nhịp tim của hai cơ thể xa lạ. Nghĩ đến đây, Dục Thành đột ngột xoay , nín thở Châu Huyễn đang kinh ngạc.
Trời ạ, nếu tai nhầm, nếu mắt lầm, phụ nữ gần trong gang tấc chính là Thừa Mỹ mà Dục Thành từng ngỡ tan thành tro bụi trong khoảnh khắc hai thời giao . Dục Thành nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má Châu Huyễn, nhưng cảm giác chập chờn giữa thực tại và ảo mộng. Dù thể nhạy bén ngửi thấy mùi nước hoa xa xỉ Châu Huyễn, nhưng ánh mặt trời, dung mạo của cô mơ hồ đến .
Dục Thành đặt tay lên đỉnh đầu Châu Huyễn như đây, cảm giác dịu dàng khiến Châu Huyễn nhắm mắt . hiểu , Dục Thành đột nhiên thu tay đang đặt tóc Châu Huyễn về. Châu Huyễn mở mắt , cô tưởng Dục Thành sẽ đắm đuối, nhưng sự thật , Dục Thành chỉ dùng đôi mắt trong veo cô.
Ngay lúc , Dục Kỳ và Kha Miễn hấp tấp chạy , cuối cùng dừng mặt Châu Huyễn và Dục Thành.
“Lão Bùi, lúc nãy em là nên gọi điện cho Minh Diệu mà?”
Dục Kỳ chạy tới , tuy mệt đến thở nhưng giọng sang sảng của cô vẫn ngay lập tức phá vỡ bầu khí.
Dục Thành thở một dài, cố gắng giữ cho giọng của bình tĩnh.
“Họ cũng lâu . Không ở bệnh viện thuận lợi ?”
“Haiz! Thằng nhóc thối , dù chuyện cũng gọi điện báo cho chúng một tiếng chứ! Một điều như nó mà sống một bao nhiêu năm, thật đáng nể.”
Điện thoại ngắt máy mấy , Kha Miễn đành làu bàu như một ông lão thua cờ lúc quan trọng, hai tay khoanh ngực, mặt đỏ bừng. Dục Kỳ thấy , vội vàng véo mạnh cánh tay Kha Miễn, khiến kêu la oai oái.
“Đừng lảm nhảm nữa, thấy lúc nãy bế Thừa Mỹ ngoài, hồn vía lên mây ?”
“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Chỉ thể thằng nhóc quá tệ.”
“Anh đừng quên chúng là bạn , dù sự thật là như , lời cũng thể từ miệng chúng .”
Lại đối mặt với Dục Kỳ, Kha Miễn ngược nên gì cho .
“Thôi, để gọi .” Dục Thành ngoài.
“Túi cũng cà phê nguyên hạt ? Cảm giác vị chát quá.”
Nghe thấy giọng Châu Huyễn, Kha Miễn và Dục Kỳ đang sofa đối diện suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Mà Châu Huyễn chớp đôi mắt trang điểm như bụi bay , nũng nịu . “Ba túi bên kìa, thể nào cũng một túi chứ.”
“Nhìn cho kỹ , rõ ràng đều là cà phê hòa tan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-259-bai-tinh-ca-dang-do.html.]
Dục Kỳ một nữa từ chối Châu Huyễn, giọng điệu quả quyết từng , lúc sắc mặt Châu Huyễn càng lúc càng khó coi. Kha Miễn khẽ ho một tiếng, thấy Dục Kỳ vẫn hề lay chuyển mà chằm chằm Châu Huyễn. Anh bèn nhẹ nhàng kéo Dục Kỳ, nhưng tình hình dường như càng phức tạp hơn, giống như rơi mê cung.
“Bây giờ làm đây? Tôi gọi bảy cuộc, đều thằng nhóc thối đó ngắt máy.”
Nghe Dục Thành , Kha Miễn và Dục Kỳ ngay lập tức thẳng , khóe môi Châu Huyễn nhếch lên một cách đáng sợ, cô dùng ánh mắt lạnh lùng đặc trưng của Dục Thành.
“Không là hạ sốt, hai lẻn chỗ khác chơi chứ.”
“Không chị dâu, chúng em còn đây lo lắng. Sao họ thể làm .”
Lời phản bác của Dục Kỳ chẳng khác nào tiếng hét, Châu Huyễn đành im lặng lượt tất cả mặt. Có lẽ vì sợ lương tâm c.ắ.n rứt, Dục Thành luôn giữ thái độ lý trí. Dục Kỳ vênh váo Châu Huyễn, vẻ mặt chút ngạo mạn. kịp phản kháng, Dục Kỳ Kha Miễn dùng sức mạnh ghì chặt trong vòng tay. Châu Huyễn cuối cùng Kha Miễn, ánh mắt như vầng trăng tròn đang từ từ lặn xuống, sắp biến mất giữa những đám mây trôi nổi.
“Chuyện đó khó lắm, chuyện giữa nam nữ độc ai mà rõ . Anh , chồng yêu?”
Không thể tưởng tượng nổi, giọng lạnh lùng và cứng nhắc phát từ miệng Châu Huyễn. Nếu chỉ là phớt lờ thì cũng thôi. sự đổi của Châu Huyễn so với thời mới cưới thật khó mà tưởng tượng. Vẻ khinh miệt ma quái đó giống hệt như vợ của , bất kể lúc nào, bất kể ở .
Chiếc xe vững vàng đỗ cửa biệt thự, khi tháo dây an , Minh Diệu im lặng ngắm Thừa Mỹ đang ngủ ở ghế phụ. Đôi lông mày thanh tú đen nhánh, mí mắt mềm mại nhưng lưu vết sẹo mờ, sống mũi cao thẳng, đôi môi chút huyết sắc của Thừa Mỹ khẽ động theo từng nhịp thở đều đặn, lay động trái tim Minh Diệu.
Bắt đầu vun đắp tình cảm thôi, cuối cùng cũng cần nghĩ đến ai khác ngoài Thừa Mỹ.
Nghĩ đến đây, Minh Diệu cúi thật sâu, ánh mắt mãnh liệt của dừng đôi mắt đang nhắm nghiền của Thừa Mỹ. Đối với Thừa Mỹ, đối với phụ nữ bướng bỉnh nhưng khao khát sự ấm áp mặt , lòng Minh Diệu tràn đầy mong đợi tha thiết.
“Thừa Mỹ…” Minh Diệu nghiêm túc vuốt ve gò má Thừa Mỹ, lời tỏ tình thầm kín trong lòng chân thành hơn bao giờ hết. Nếu Thừa Mỹ thể đột nhiên ngẩng đầu , cô nhất định sẽ cảm nhận ánh lệ lấp lánh trong mắt Minh Diệu.
Đồ ngốc, so với bạn gái trưởng thành như Thừa Mỹ, Minh Diệu quả thực còn ngốc hơn. Anh thực nay luôn là một đàn ông vẻ ngoài ấm áp nhưng nội tâm thiếu cảm giác an .
“Anh đối với em, thật …”
Đôi môi Thừa Mỹ khẽ mấp máy. Minh Diệu gắng sức nuốt nước bọt, ánh mắt càng thêm run rẩy Thừa Mỹ vẫn tỉnh giấc.
Không là ngẫu nhiên tất yếu, mỗi khi Minh Diệu cố gắng tỏ tình với Thừa Mỹ, Dục Thành luôn lấy đủ lý do để xông thế giới vốn tĩnh lặng của hai . Có lẽ vì ánh sáng quá tối, Dục Thành nhận ngay trong xe, nhưng kiểu xe thì chắc là Thừa Mỹ và Minh Diệu. Nghĩ đến đây, Dục Thành từng bước tiến gần chiếc xe, nhưng Minh Diệu và Thừa Mỹ trong xe hề động đậy, rốt cuộc xảy chuyện gì, đầu óc Dục Thành trống rỗng. đợi Dục Thành cất tiếng gọi, môi Minh Diệu áp lên môi Thừa Mỹ. Trong trí tưởng tượng của Dục Thành, Minh Diệu đang vội vàng ép sát cơ thể Thừa Mỹ. Hơi thở của chính trở nên nặng nề, nhiệt độ cơ thể nóng bừng, một cú sốc mạnh mẽ khiến trợn trừng mắt ngay lập tức.
“Không , Chu Minh Diệu tuyệt đối .”
Mồ hôi lạnh hòa cùng nước mắt bất giác tuôn rơi, dù Dục Thành bây giờ nên như , nhưng thật sự thể kiểm soát . Rõ ràng an ủi Thừa Mỹ bình an trở về, ôm cô lòng là . Thế nhưng, dù trong đầu là hình bóng của Thừa Mỹ, bây giờ chỉ thể im lặng giữ cách cuối cùng với chiếc xe. Anh thể tiến thêm một bước nào nữa, cơ thể như đông cứng , chỉ còn những tiếng thở dài tức giận thành tiếng. Không tự lúc nào, Dục Thành c.ắ.n chặt môi, cho đến khi sắp rỉ máu…