Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 224: Ngày giỗ của bố

Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:06:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KijJaXZkz

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dòng nước trong vòi chảy lặng lẽ như vầng trăng trong mây, trong phòng vệ sinh mờ tối, gương mặt lấp lánh của Thừa Mỹ dần hiện trong gương. Dục Thành nín thở, lẽ vì nước mùa hè mát lạnh và sâu thẳm, từ từ đưa mặt làn nước, tâm trạng m.ô.n.g lung dễ chịu. Giây phút , tiếng ồn thế gian đều cách ly, Dục Thành đột nhiên một khao khát, mong rằng khoảnh khắc thư thái ngắn ngủi sẽ trở thành vĩnh hằng. Nếu những hình ảnh xa xôi cứ trôi nổi trong đầu, lẽ thể nín thở nữa mà đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước.

“C.h.ế.t tiệt! Tăng ca hồi kết thật là mệt mỏi rã rời.”

Trong lúc nới lỏng cà vạt và cổ áo gương, Dục Thành nhớ dáng vẻ của Thừa Mỹ ngày , mặt dán băng cá nhân, lạnh lùng và xa cách một cách dai dẳng.

“Anh xin , rõ ràng hẹn cùng em tảo mộ cho bố. Trưởng chi nhánh của chúng đột nhiên nổi hứng đ.á.n.h bóng, thật sự tiện từ chối. Dù thì vẫn đang chờ thăng chức tăng lương mà.”

Thừa Mỹ ngập ngừng liếc Dục Thành một cái, lẽ vì gì để , cô vẫn bình thản xem TV. Vì khao khát đáp , Dục Thành mở to mắt chớp. Ngay cả khi nghiêng mười lăm độ gần vai Thừa Mỹ, cô vẫn hề nhúc nhích.

“Rõ ràng bản cũng uống ít rượu, mà vẫn dùng chút lý trí còn sót trong đầu để đấu trí đấu dũng với ông , thật sự chán ngấy đến tận cổ . Haiz! Bao giờ mới kết thúc cái cuộc sống khốn khổ thấy điểm cuối mà chẳng thấy hy vọng đây.”

Điều khiến Dục Thành kinh ngạc là, sự bối rối, khinh miệt và coi thường của vợ hề xuất hiện, lúc trong mắt Thừa Mỹ chỉ lấp lánh ánh đục ngầu và vô hồn. Dục Thành đành im lặng cuộn cà vạt, nên làm vẻ mặt gì, liền hề hề Thừa Mỹ, nhưng dáng vẻ của lúc đó tệ hại đến mức nào.

“Ngày giỗ diễn thuận lợi chứ?”

“Ừm.”

Thừa Mỹ chỉ đáp một tiếng, vẫn giữ thái độ thản nhiên xem TV.

Trong ấn tượng của Dục Thành, Thừa Mỹ đáng lẽ cãi cả trăm câu đùng đùng bỏ mới , tuy sự bình tĩnh đúng lúc cũng thường xảy , nhưng khí bao giờ ngột ngạt như hôm nay. Dục Thành cảm thấy cơ thể nóng bừng lên, ngang nhiên lấy chiếc gối ôm từ lưng Thừa Mỹ, tùy tiện nghịch ngợm một lúc, thấy Thừa Mỹ vẫn phản ứng, bèn chằm chằm mặt cô.

“Hôm nay vất vả cho em , vợ cũng nghỉ sớm nhé.”

“Ừm.”

Đây là lời Dục Thành , dĩ nhiên cũng là lời Thừa Mỹ thật sự . Chỉ là trong khoảnh khắc đó, hai thẳng lưng, mắt mà thật sự gì để .

Khi Dục Thành phịch xuống bàn ăn, Thừa Mỹ như nhảy dựng lên chạy nhà vệ sinh, nôn tất cả những gì ăn, miếng sườn xào chua ngọt còn vương mùi m.á.u và dịch mật nhàn nhạt nổi lềnh bềnh trong bồn cầu ố vàng. Đợi đến khi cô khom lưng TV, Dục Thành giả vờ ăn ngon lành.

“Vợ ơi hôm nay em quá, để cho cả một bát sườn đầy. Chỉ ngửi thôi thấy thèm , giun trong bụng cũng réo lên .”

Thừa Mỹ liếc , vẫn ngơ ngác xem TV. Dục Thành đành cố nén vẻ khó chịu mà khen bừa một trận. Đột nhiên lấy hết can đảm đến mặt Thừa Mỹ.

“Anh Trưởng chi nhánh hôm nay hình như giải bóng chày, chuyển kênh…”

Thừa Mỹ giữ chặt chiếc điều khiển, lạnh lùng trừng mắt Dục Thành.

“Không chuyển, hôm nay em xem phim truyền hình.”

Dục Thành thở dài, ánh mắt đầy mong đợi Thừa Mỹ.

“Anh xin em đấy, cho xem một thôi, hôm nay là trận đấu quan trọng! Hơn nữa một bộ phim truyền hình tải về , xem lúc nào mà chẳng ! Ngày mai Trưởng chi nhánh nhất định sẽ lấy nội dung trận đấu khoe với bọn , cái mà chứ.”

Thừa Mỹ trừng mắt Dục Thành, Dục Thành định giằng lấy, nhưng Thừa Mỹ giãy giụa một cách kỳ quặc, Dục Thành đành tạm bỏ cuộc.

“Vợ ơi, thi đấu là xem trực tiếp mới cảm giác m.á.u lửa sôi trào, cho chuyển kênh mà, xin em đấy vợ ơi! Giải đấu kết thúc, em chiếm TV mấy tháng cũng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-224-ngay-gio-cua-bo.html.]

Như thể thấy lời đe dọa sáo rỗng của một tên lưu manh, Thừa Mỹ vốn đang im lặng bỗng dùng ánh mắt hung dữ ép sát Dục Thành.

“Em , còn giành nữa thì chúng ly hôn !”

Dục Thành mà sững sờ, lúc như cả ngàn ngôi băng rơi xuống đầu, cảm thấy nghẹt thở, đột nhiên dậy chỉ mũi Thừa Mỹ cuồng loạn hét lên.

“Vì một bộ phim truyền hình sướt mướt lóc, đáng để lời cay độc như với ? Thật chịu nổi em nữa. Chính vì xem nhiều loại phim , cuộc sống của chúng mới trở nên suy đồi như .”

“Cút!” Thừa Mỹ gào lên, giây phút đó khoang bụng của cả hai đều cảm nhận sự rung chuyển như trời long đất lở.

“Rầm!”

Cánh cửa đóng sầm , Dục Thành ôm chiếc chăn cũ kỹ về phía phòng chứa đồ lặt vặt, lúc ý chí chiến đấu của càng thêm mãnh liệt. “Cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi cô.” Có lẽ trong cảnh căng như dây đàn , chỉ lời tự nhủ như mới khiến lòng Dục Thành an ủi đôi chút.

Kim đồng hồ tí tách , Dục Thành ngây dòng nước chảy qua kẽ tay, trong lòng ngừng nếm trải dư vị của tia lửa tình yêu lụi tàn.

“C.h.ế.t tiệt, hai ngày đụng đến game, pháp sư ma cà rồng Caleb của c.h.ế.t . Mấy con sói nữa, Jacob, Greg, Lulu mấy quả cầu đỏ đau đầu, thể yên tĩnh một chút ? Phát điên gì thế !”

Dục Thành bực bội chơi game, cẩn thận ngẫm những lời với Thừa Mỹ. Mãi cho đến khi một vầng trăng khuyết từ từ ló khỏi đám mây đen, trong mơ hồ, Dục Thành dường như thấy tiếng nức nở của một phụ nữ.

“Không khí trong nhà ngột ngạt quá, nửa đêm lóc rợn như ? Không thấy sẽ ảnh hưởng đến con cái và hàng xóm ?”

Dục Thành đến cửa phòng, lập tức luống cuống làm gì, ngay lúc lén mở hé cửa, tiếng của Thừa Mỹ càng lúc càng to hơn. Dục Thành đành cứng đầu phụ nữ trong TV cũng đang lóc đầu cuối, một cách hoang đường.

là mấy bộ phim bi kịch c.h.ế.t tiệt, bớt một chút thì mấy.”

“Aish, giải bóng chày của , một năm mới một đấy! Tức c.h.ế.t !”

Ngồi màn hình game, những lời nguyền rủa của Dục Thành cứ thế tuôn khỏi miệng.

Sáng sớm hôm , Dục Thành xách cặp tài liệu, bước thấp bước cao lối nhà. Thừa Mỹ đang nhắm mắt, yên lặng dựa ghế sofa, rõ ràng là dáng vẻ thức trắng cả đêm. Cửa khẽ khàng đóng , mái tóc dài của Thừa Mỹ bay theo gió, cũng nghiêng về hướng gió thổi tới.

“Chồng ơi, chuyện hôm qua em thật sự xin , thật em là vì…” Thừa Mỹ gần như đầu bù tóc rối chặn đường Dục Thành, Dục Thành rõ ràng chút vui, ánh mắt xa lạ, mặt cũng sưng húp.

“Sắp muộn , thật sự thể em lải nhải nữa. Đợi về . Được ?!”

Trái ngược với vẻ cố gắng làm lành của Thừa Mỹ, thái độ của Dục Thành kích động và vội vã như một kẻ lưu đày.

Ánh bình minh lộn xộn rải rác xung quanh hai như những nén hương cháy hết của ngày hôm qua, Thừa Mỹ đột nhiên phịch xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, ré lên như một đứa trẻ.

“Những lúc khác em đòi hỏi gì ở cả, tối nay em đón con . Hôm qua là ngày giỗ của bố, tâm trạng suy sụp, em chỉ đến thăm thôi.” Dục Thành định đưa tay đỡ cô, nhưng Thừa Mỹ vặn vẹo , một nữa lớn mặt đông đảo hàng xóm.

“Lý Thừa Mỹ, em đừng như . Anh đồng ý với em là chứ gì.” Dục Thành rụt tay , lạnh lùng , nhưng Thừa Mỹ ý định dừng .

“Lý Thừa Mỹ em lúc nào cũng bốc đồng như , em như thế mệt lắm.”

Dục Thành dứt khoát vứt bỏ vẻ mặt , mặt hàng xóm đông đúc, đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân gào thét một trận với Thừa Mỹ.

Loading...