Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 207: Kẻ chấm dứt rung động

Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:05:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đào tạo! là thứ đào tạo đáng ghét, hồi học cũng ít khi tham gia họp lớp, lúc nào cũng thấy lãng phí thời gian quý báu. Hay là thế , và cô Thừa Mỹ trao đổi cách liên lạc, ngày mai lúc buổi đào tạo của hai sắp kết thúc thì báo cho một tiếng, vợ chồng sẽ chuẩn sẵn đồ ăn ngon cho hai . À , cô Thừa Mỹ thích ăn xiên nướng ? Nướng nhúng lẩu đều giỏi. Tuy ý khoe khoang, nhưng tay nghề của ở An Thành đúng là nổi tiếng lắm đấy.”

Trong con hẻm ngắn, giọng của Kha Miễn vang lên giữa cơn gió khô khốc, lạc lõng như tiếng xương khô giữa sa mạc. Bởi vì Minh Diệu và Thừa Mỹ vẫn im lặng bước bên cạnh, hề ý định thuận theo lời mời.

“Thật , Kha Miễn , đột nhiên thèm rượu .”

“Thật ? Vậy thì quá. Tôi gọi điện cho vợ ngay đây.”

Ba im lặng thêm vài bước, Thừa Mỹ đột nhiên dừng và mỉm một cách ý nhị. Kha Miễn càng phấn khích đến mức như nhảy cẫng lên...

Có lẽ, đêm lạnh lẽo dường như cố ý cho cần thấy...

Đó là một đêm tuyệt , sáng lấp lánh, trăng rủ bóng. Mỗi khi gặp chuyện phiền lòng, Dục Thành đều đến quán ăn vỉa hè “Cùng sẻ chia tâm sự” của Dục Kỳ và Kha Miễn. Dục Kỳ ngược càng giống chị gái của hơn. Dù ở tuổi tam thập nhi lập, hai em vẫn cãi cọ ồn ào như hai đứa trẻ.

“Hình tượng gì chứ! Mau soi gương , tóc tai như tóc uốn của mấy bà thím ?!”

“Nói lời nào t.ử tế thì đừng đến gặp ?!”

Dục Kỳ nổi nữa, liền chặn họng Dục Thành một câu. Dục Thành chỉ đành sầm mặt xuống như hồi nhỏ, tạm thời vứt bỏ hết lòng tự trọng, khoanh tay lắng những lời càm ràm dạy dỗ mà , yên lặng chịu đựng năm phút. Dục Kỳ trộn dưa muối, tin chắc rằng chuyện vẫn kết thúc, ánh mắt của trai cho thấy cuộc đối thoại vô bổ hẳn vẫn còn cơ hội cứu vãn...

“Kha Miễn chẳng lẽ để tâm ? Em xõa tóc trông chẳng khác gì sắp chụp ảnh kinh dị. Với một phụ nữ như còn thể ...” Nói xong câu , Dục Thành siết chặt bàn tay trong túi quần, né tránh ánh mắt sắc bén của Dục Kỳ thể chiếu tới bất cứ lúc nào từ tấm gương trong bếp.

Dục Kỳ nghiến chặt răng. Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu tại mỗi Dục Thành ghé qua, Kha Miễn đều tìm cớ ngoài để tránh mặt. Bởi vì vợ và vợ cãi kể nơi chốn, thời gian, đôi khi lạ bên cạnh cũng cảm thấy mất mặt.

“Mấy thứ gửi đến ? Nhiều quá !”, “ mà tay dài một chút đúng là tiện thật, thể bốc nhiều hơn khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-207-ke-cham-dut-rung-dong.html.]

Cuộc đối thoại cứ thế dừng một lúc lâu, giữa Dục Thành và Dục Kỳ chỉ còn mùi dưa muối đậm đà quẩn quanh.

“Này! Anh đừng dùng tay bốc ăn thế, thấy bẩn ?”

Dục Kỳ nhịn kêu lên, nhưng Dục Thành vẫn im lặng , ngược còn dùng sức bốc một nắm lớn, và tăng tốc độ nhai.

“Chậc, thật là, nãy còn làm làm mẩy ăn, thấy là ăn tối xong hẵng về !” Một lúc , Dục Kỳ quăng mạnh một đống dưa muối dày cộp đĩa, nhịn lên tiếng.

“Vậy thì xới cho một bát cơm . Ế? Kha Miễn hình như ở quán, ?”

Dục Kỳ tỏ vẻ quan tâm, bỏ mặc Dục Thành đang lải nhải một , thẳng trong quán. Dục Thành cũng lẽo đẽo theo .

“Chồng , lý do bề ngoài là ngoài mua gạo, nhưng tình hình cụ thể thì ai mà chứ?! Đàn ông các bí mật nhiều như biển rộng . Có , trai?”

Nghe những lời đầu cuối của Dục Kỳ, gương mặt Dục Thành đầy vẻ nghi hoặc. Dục Kỳ dường như sớm trai sẽ phản ứng như , liền lắc đầu nguầy nguậy tiếp: “Aiya! Biết ngay là thích mà, thôi bỏ nhắc đến nữa, xới cơm cho .”

Dục Thành lúng túng gật đầu, chuẩn tìm một chỗ xuống. Ngay khoảnh khắc Dục Kỳ xoay vén tấm rèm bếp lên, Thừa Mỹ, Minh Diệu và Kha Miễn cùng bước quán.

“Mời ! Thật ngại quá, quán nhà chúng nhỏ, trang trí cũng khá cổ điển, cô Thừa Mỹ xin đừng để tâm nhé.”

“Đâu , thấy mà.”

Nhìn bộ dạng Minh Diệu lạnh đến mức tay, gãi tai gãi má, Thừa Mỹ cảm thấy đáng yêu, nhịn đáp Kha Miễn đang vẻ mặt khẩn khoản.

Loading...