Hôm Nay Công Tước Vẫn Đang Truy Thê - Chương 5: Cô cảm thấy uất nghẹn.

Cập nhật lúc: 2025-11-14 00:43:20
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KijJaXZkz

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi... , chủ nhân.” 

Bạch Thuật run rẩy vươn tay sờ soạng n.g.ự.c áo tìm thuốc trị thương khẩn cấp, m.á.u từ khóe môi chảy xuống ướt cả cổ. Thần Chiêu Nhã nước mắt giàn giụa cầu cứu quân binh nhưng ai để ý đến cô.  

“Chủ nhân, đừng cầu cứu nữa, bọn họ giúp .”  

Thần Chiêu Nhã sang khó hiểu , ánh mắt tràn đầy nghi vấn. Sự hoài nghi của cô rõ ràng đến mức khiến Bạch Thuật cũng hoang mang rối rắm theo. Tinh cảnh nghĩa vụ giúp đỡ cư dân lưu lạc, chuyện chẳng lẽ chủ nhân ?  

Thời khắc bảo trợ của Bạch Thất thành là chủ nhân thu hồi tước vị thì lãnh dân của tòa thành giáng cấp thành cư dân lưu lạc, đều mất tư cách là tinh dân chính thức.  

Thần Chiêu gia tộc ai mặt giúp đỡ chủ nhân tiếp quản lãnh dân cho cô. Toàn bộ lãnh dân thất cách sẽ cưỡng chế thuyên chuyển về hoang thành, chờ đợi vị lãnh chủ khác tiếp nhận. Một hộ khẩu trực thuộc thành trì sự bảo trợ của một vị quý tộc các hạ nào đấy, kẻ đó mới tư cách tự nhận là tinh dân.  

“Lưu lạc giả là nhân quyền.” 

“Lưu lạc giả?” 

! Tôi mà, nghỉ một lát là . Chủ nhân đừng sợ. Khụ khụ...” 

 “Ông...” 

Trong lòng Thần Chiêu Nhã đầy rẫy điều khó hiểu nhưng thấy Bạch Thuật ôm n.g.ự.c ho rũ rượi nên cô ngậm miệng hỏi nữa.  

Bạch Thuật lấy từ trong n.g.ự.c túi áo một hộp nhỏ, tay vụng về mở nắp, Thần Chiêu Nhã thấy vội vươn tay phụ giúp.  

“Ngài lấy cho một viên, uống xong một lát sẽ khỏe.” 

“Đây là thứ gì? Bọn họ dùng ?” 

Thần Chiêu Nhã lo lắng về các hộ vệ đang dài ai cứu giúp, khi nãy những cũng sức bảo vệ cô hết , nếu nhờ bọn họ thì hiện tại danh sách tử vong ắt hẳn sẽ một vé dành cho cô.  

“Thuốc hồi sức nhưng chỉ hai viên.”  

“Bọn họ thứ ?”  

Thần Chiêu Nhã mang hy vọng dò hỏi, đáp nàng là cái lắc đầu ủ rũ của Bạch Thuật.  

“Hẳn là .” 

“Làm đây?”  

Cô cúi đầu lẩm bẩm, tình thế mơ hồ, thông tin thiếu thốn, cô nên xử lý thế nào.  

Thành giải thể lẽ là thành phá, đều bắt trở thành tù binh. Thân thể hẳn là thống trị tiền nhiệm nhưng hiện tại địch thủ lật đổ. Cư dân nơi đây oán hận, trách móc thành chủ bởi vì cô giữ vững sự độc lập cho Bạch Thất thành. Thành chủ đấu tranh thất bại, con dân của cô tước mất quyền công dân.  

Cảm ơn bạn đã ủng hộ cho truyện của Chiqudoll nha!

Đây là kết luận dựa một vài dữ kiện mà cô hoặc tận mắt chứng kiến, Thần Chiêu Nhã cơ hội chứng thực đúng sai.  

“Mọi sẽ di chuyển ?” 

“Một tòa hoang thành nào đấy.”  

Bạch Thuật thương cảm đáp lời, đây là vận mệnh bi ai của lưu lạc giả. Hoang thành dễ khó, bao từ lúc sinh cho đến c.h.ế.t đều thể quang minh chính đại mà hưởng thụ quyền công dân lấy một .  

“Hoang thành khủng khiếp lắm ?” 

! Ngài vẫn là tinh dân, ngài sẽ di dời đến đó, cần sợ.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hom-nay-cong-tuoc-van-dang-truy-the/chuong-5-co-cam-thay-uat-nghen.html.]

Chủ nhân chào đời ở nhân sinh đỉnh, ngài làm thể hiểu nỗi bi ai của tầng lớp dân chúng cấp thấp.  

“Ông thì ? Bọn họ nữa?” 

Thần Chiêu Nhã xoay mặt về phía mười hai hộ vệ, một trong đó tỉnh, gian nan chống tay bò dậy lúc bắt gặp ánh mắt của cô.  

“Viên thuốc còn của ông thể cho mượn ? Sau , nhất định trả cho ông gấp đôi.” 

“Nó vốn dĩ thuộc về ngài.” 

Thứ quý hiếm dễ dàng sở hữu, Thần Chiêu Nhã cũng chỉ hai viên đều ban cho quản gia Bạch Thuật. Mối quan hệ chủ tớ của hai gắn bó keo sơn một cách bất ngờ, thời khắc sinh tử sống còn Bạch Thuật nhất định sẽ vì Thần Chiêu Nhã hy sinh chính chớp mắt do dự dù chỉ trong tích tắc.  

“Cảm ơn.” 

Thần Chiêu Nhã nhẹ nhàng đỡ Bạch Thuật xuống nền đất, đó vội vàng chạy gần nam hộ vệ mới tỉnh . Mức độ thương tích của còn thê thảm hơn Bạch Thuật nhiều.  

“Chủ... nhân.” 

“Nhanh uống cái .” 

Bạch Gia hỏi Thần Chiêu Nhã cho uống cái gì, chủ nhân uống thì sẽ làm thế. Thứ miệng liền tan nhưng cũng là thuốc tiên sẽ tác dụng ngay trong chớp mắt.  

“Cảm... ơn... chủ nhân.” 

Thần Chiêu Nhã rũ mắt che giấu cảm xúc uất nghẹn đột ngột nảy lên trong lòng. Những vì bảo hộ cô mà mang thương tích đầy , bản cô êm chẳng hề hấn gì nhưng bọn họ đó thở thoi thóp mà cô chẳng gọi nổi xe cấp cứu. Cảm giác vô lực khiến cổ họng Thần Chiêu Nhã nghẹn ngào chua xót vô cùng khó chịu. 

Nước mắt cô bất giác rơi xuống. 

“Chủ nhân... đừng , ... .” 

Thần Chiêu Nhã hề hình ảnh của lúc truyền tải trực tiếp đến một tòa thành xa xôi. Nơi nhóm đang hết sức hứng thú quan sát từng cử chỉ hành động của cô.  

“Mỹ nhân rơi lệ, Vân công tước các hạ đau lòng ?” 

Xích Tâm thành lãnh chủ, Phong Đình công tước các hạ, ưu nhã nhấp một ngụm rượu sang Vân Ức cất giọng trêu chọc hỏi.  

! Mỹ nữ là vị hôn thê của ngài ?” 

“Người sa cơ thất thế, các hạ dịp biểu hiện hùng cứu mỹ nhân đó!” 

“Chuyện tình của nhị vị đúng là khúc chiết lên xuống phập phồng, xem điện ảnh cũng khó mà gặp kịch bản ly kỳ như . Quả thật khó lường! Ha ha!” 

“...” 

Có Xích Tâm thành chủ khơi mào đầu đề, những ai đây thuộc phe của liền hưởng ứng theo một cách nhiệt liệt. Ai chẳng hai vị ngứa mắt, gặp mặt khiêu khích, đấu khẩu năm ba hiệp thì dùng bữa mất ngon. 

“Vân các hạ, Tử Tâm thành hỗ trợ thật ? Các hạ nhẫn tâm thật đấy!” 

Vân Ức lạnh lùng Phong Đình gì, bầu khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Máy chiếu đặt ở góc phòng trong chớp mắt nổ tan thành bụi mịn, hình ảnh đang phát trực tiếp vụt tắt vô ảnh vô tung.  

“Chuyện là ai chủ trương?” 

Không ai nhận lãnh trách nhiệm, Vân Ức lạnh lùng lặp

“Kẻ nào?” 

Ánh mắt đỏ quạch âm u như vực sâu đáy đến nào thì nấy đều cảm thấy lông tơ dựng ngược lên, gáy chợt lạnh như kẻ săn mồi đỉnh cấp đưa tầm ngắm. Nguy hiểm! Người nam nhân cực kỳ nguy hiểm! 

Loading...