Cuối cùng thì Ôn Noãn vẫn .
Trong quán cà phê, thư ký Trương sẵn ở đó, cô thấy Ôn Noãn tới liền nhẹ nhàng gọi: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn đối diện cô .
Cô gọi một ly nước chanh, uống hai ngụm nhẹ nhàng hỏi: “Là về Hoắc Minh ?”
Thư ký Trương mím môi.
Ôn Noãn đoán , nhẹ: “Về phụ nữ?”
Thư ký Trương nhẹ nhàng đặt một bức ảnh lên bàn, trầm giọng : “Ôn Noãn, nếu tình huống đặc biệt, sẽ cho cô ngay ngày thứ hai khi cô sinh một tháng!”
Ôn Noãn cầm bức ảnh lên, khuôn mặt vốn trắng nõn trắng bệch! Quá giống!
Thật sự giống, cực kỳ giống Kiều An hai mươi hai tuổi! Kiều An trong sạch vấy bẩn!
Thư ký Trương giọng khàn khàn: “Người phụ nữ tên Sở Liên, hai mươi hai tuổi, là sinh viên nghèo công ty hỗ trợ mấy năm gần đây. Tháng , luật sư Hoắc giữ cô làm thực tập sinh ở công ty! ”
Tháng ......
Nói cách khác, là khi cô sinh con! Ngón tay Ôn Noãn nắm chặt!
Thư ký Trương chắc chắn : “Luật sư Hoắc và cô chắc chắn mối quan hệ đúng đắn gì, nhưng cảm thấy cô gái đơn giản, trong mắt
cô hiện đầy sự mưu mô!”
Ôn Noãn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng : “Cô nhất định lớn lên giống ai.”
Nói xong, cô dậy mỉm với thư ký Trương: “Nếu Hoắc Minh vì chuyện mà gây khó dễ cho cô thì cô hãy đến tìm !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-611-toi-biet-roi.html.]
Không đợi thư ký Trương phản ứng, cô một bước ngoài.
Khi đến, cô kiêu ngạo như lửa. Bây giờ, cô cảm thấy lạnh lẽo!
Hóa niềm hạnh phúc cô những ngày chỉ là niềm hạnh phúc mà cô tưởng tượng!
Ôn Noãn trở về biệt thự.
Người giúp việc niềm nở : “Ông chủ gọi điện tối nay sẽ về muộn! Nên để bà chủ ăn cơm !”
Ôn Noãn gật đầu: “Tôi !”
Cô chậm rãi lên lầu, nhưng khi đến giữa cầu thang, cô đột nhiên dừng : “Làm phiền cô lên giúp thu dọn một vài đồ đạc... À, đó là quà chồng tặng mấy ngày , cô gói ném nó cửa !”
Người giúp việc câm như hến.
Chín giờ tối, đúng giờ Hoắc Minh trở về, thấy cửa một đống đồ đạc. “Những thứ từ ?”
Người giúp việc dũng cảm : “Là quà của ông chủ tặng bà chủ, bà chủ cần xử lý!”
Hoắc Minh cau mày, chậm rãi lên lầu.
Ôn Noãn đang ở trong phòng ngủ chính, bàn trang điểm.
Cô vốn thích trang điểm nhẹ nhàng nhưng bây giờ cô trang điểm đầy quyến rũ, mặc một chiếc váy đen dài bó sát và cổ đeo trang sức đắt tiền.
Hoắc Minh , chung quanh: “Hoắc Tây và Doãn Tư ?"
Ánh mắt Ôn Noãn đối diện với ở trong gương... Hồi lâu cô mới hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi : “Em trao đổi với bố , tạm thời sẽ gửi cho họ chăm sóc!"
Hoắc Minh bước tới chỗ cô.
Cô dậy, đưa tay ôm lấy vai đầy quyến rũ, thở tựa lan: “Sau , em sẽ nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho thật ... Chồng ạ!”