Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2350-2359: Bọn nhỏ cũng cần có bố

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:09:24
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh chằm chằm vợ , phụ nữ mà sinh ba đứa con, níu kéo, lẽ là từ lúc bọn họ ly hôn, một giây phút nào mà níu kéo.

“Hoắc Tây, để chăm sóc cho em, chuyện gì em thích sẽ làm.”

“Bọn nhỏ cũng cần bố.”

Tuy rằng Hoắc Tây vẫn luôn tự nhủ bình tĩnh, dù bọn họ cũng cắt đứt nhưng khi thấy những lời , cô vẫn nhịn , giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Anh làm gì?”

Con ngươi của Trương Sùng Quang trở nên tăm tối: “Là .”

Anh vẫn khát cầu, khát cầu cô cho một cơ hội. Không khí trở nên giằng co…

Thật lâu về , cuối cùng là Hoắc Tây mở miệng.

Cô chỉnh đốn tâm trạng của , nhỏ: “Trương Sùng Quang, trong lòng đang nghĩ gì, chỉ đơn giản nghĩ rằng nể tình ba đứa con, sớm muộn cũng một ngày sẽ mềm lòng, cho nên hơn nửa năm vẫn luôn ân cần chăm sóc… mà Trương Sùng Quang, chúng lớn lên cùng , giữa cả hai chắc hẳn cũng hiếu về hơn những khác vài phần, cảm thấy giữa chúng còn khả năng nào ? Giữ thể diện là tất cả những gì thể cho .”

Sắc mặt của Trương Sùng Quang khó coi, thậm chí còn tái nhợt hơn cả mới sinh con là Hoắc Tây.

Anh cẩn thận tiêu thụ lời của Hoắc Tây.

Lúc mở mắt , trong mắt khôi phục sự dịu dàng: “Được, !”

Hoắc Tây sẽ từ bỏ nhưng cô cũng thế nề hà.

Từ khi con sinh , cuộc hôn nhân giữa cô và Trương Sùng Quang, cô thể thể hiện tính tình một cách bừa bãi, cô mặt về phía giường em bé, nhẹ giọng : “Không gặp con ?”

Trương Sùng Quang ừ một tiếng.

Anh đến bên cạnh giường em bé, cẩn thận chăm chú em bé, trắng trẻo mũm mĩm, lúc đang say giấc nồng, thở cũng làm cảm nhận sự thơm ngọt.

“Con bé đáng yêu.”

Trương Sùng Quang nhịn về phía Hoắc Tây: “Rất giống em lúc còn nhỏ.”

Hoắc Tây chỉ nhẹ, đáp , Trương Sùng Quang khỏi cảm thấy chút mất mát.

lúc , Tiểu Hoắc Tinh .

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai cẳng chân trắng nõn dùng sức đạp qua đạp … Người làm bố nhịn bế cô bé lên, một tay kiểm tra một chút, cũng tiểu.

Trương Sùng Quang về phía Hoắc Tây: “Chắc là đói bụng.”

Nói xong khí trở nên vi diệu, bởi vì đói bụng sẽ cho b.ú sữa, bọn họ ly hôn từ lâu, đề tài khỏi quá mẫn cảm.

Sau khi sinh xong ba ngày, Hoắc Tây cũng tự cho con bú.

Lúc Trương Sùng Quang như , cô lạnh lùng : “Anh ôm con tới đây.”

Trái tim mỏng manh của Trương Sùng Quang đều đang run rẩy, cẩn thận bế bé đang ầm trời lên đặt trong lòng n.g.ự.c Hoắc Tây, lúc ôm lấy con, thể hai khỏi chút tiếp xúc.

Đã lâu đụng chạm cô, lúc cho dù chỉ chạm một chút cách lớp quần áo, trong lòng cũng khỏi rung động, nhịn mở miệng: “Hoắc Tây.”

Hoắc Tây dịu dàng ôm lấy con…

Cô dừng : “Anh về ! Nên đều ."

Hai dựa gần , lúc ở giữa đứa con mà hai cùng sinh , trong lúc nhất thời Trương Sùng Quang động lòng, ôm nhẹ lấy bờ vai mỏng của cô, cũng nhịn tiến gần: "Hoắc Tây, đừng như , cho một cơ hội, sẽ ...

Anh thể tiếp tục thêm.

Bởi vì bàn tay , cả Hoắc Tây cứng đơ như cục đá, cô đều kháng cự tới gần.

Hóa , quãng thời gian ở Geneva và Melbourne đó... Cho dù hơn nửa năm trôi qua...

Cô vẫn thể quên, cũng thể cho qua, càng tha thứ cho .

Trong lòng cô vẫn luôn hận , hận lúc ép buộc cô.

Trong lòng Trương Sùng Quang vô cùng bi thương, tiếp tục dây dưa, nhẹ nhàng buông cô , giọng đè nén nhẹ: “Em cho con ăn , .”

Hoắc Tây đáp lời, đang đợi rời .

Trương Sùng Quang lui phía vài bước, liếc mắt con gái một cái thật , lúc mới ngoài.

Trước cửa phòng VIP một hành lang, vô cùng yên tĩnh, giày da của dẫm lên mặt sàn phát tiếng lộp bộp… Bỗng dưng Trương Sùng Quang cảm thấy ngay cả tiếng đôi giày phát cũng trở nên khó chịu.

Anh đến cuối hành lang, ở một nơi , run tay châm một điếu thuốc lá.

Anh cai thuốc, nhưng ngẫu nhiên phiền lòng vẫn sẽ hút một cây.

Làn khói xám mỏng manh từ từ dâng lên, giữa hình ảnh mờ mịt đó, khóe mắt Trương Sùng Quang ướt át.

Anh phòng bệnh, cúi đầu lướt di động.

Mới mở di động một tin tức lớn xuất hiện, 9 giờ sáng một đoạn đường ở thành phố B xảy tai nạn giao thông nghiêm trọng, nhiều xe đ.â.m liên , ở trong đó một chiếc xe cấp cứu của trung tâm truyền máu. Theo báo cáo nhiều c.h.ế.t và thương, trong đó một vị danh nhân, là Nguyên Chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị Hoắc Minh.

Trương Sùng Quang lướt thêm, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

[Nguyên chủ tịch Hoắc Thị gặp tai nạn giao thông sốc xuất huyết, đang cấp cứu.]

[Theo tin tức, Hoắc Minh nhóm m.á.u hiếm, kho m.á.u đang cấp cứu, tính mạng của Nguyên chủ tịch Hoắc Thị đang đe dọa.]

Tin tức chấn động đến mức che trời lấp bể.

Trương Sùng Quang gạt tàn thuốc rơi xuống đất, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Bác sĩ Vương, Trương Sùng Quang, hiện tại đang ở bệnh viện Ngưỡng Đức… , mau chóng sắp xếp, rút xong là đưa tới liền, đừng gì cả.”

Sắp xếp xong, cúp điện thoại, về phía phòng bệnh.

Trong phòng lấy m.á.u đặc thù, chủ nhiệm Vương tự rút m.á.u cho Trương Sùng Quang.

Ông nhịn : “Nếu bình thường chuyện gì lớn, vẫn luôn hàng tồn kho.”

Trương Sùng Quang , lúc Hoắc Tây sinh dùng hết lượng m.á.u để dành , hiện tại Hoắc Minh cần một lượng m.á.u lớn, nước xa cứu lửa gần chỉ thể rút từ .

Máu tươi đỏ thắm chạy khỏi cơ thể , từ từ chảy trong ống đựng trong suốt.

Chủ nhiệm Vương nhịn : “Cũng ! Tiếp tục rút nữa sẽ lên cơn sốc.”

Sắc mặt Trương Sùng Quang vàng như nến, chỉ nhẹ: “Rút thêm 200ml ! Tôi sợ đủ.”

Anh , nhịn sờ bao thuốc trong túi áo.

Chủ nhiệm Vương đè tay , thấp giọng : “Đợi lát nữa bảo y tá đưa mấy bình sữa bò tới đây, cũng chăm sóc cơ thể một tí, đừng hút thuốc cả ngày.”

Trương Sùng Quang chỉ .

Sau một lúc lâu, chủ nhiệm Vương lấy bộ máu, bệnh viện dùng xe chuyên dùng khẩn cấp đưa đến chỗ Hoắc Minh, vốn dĩ Trương Sùng Quang định theo, nhưng đúng lúc Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại tới đây.

Trương Sùng Quang , Hoắc Doãn Tư cái gì.

Ba cuộc điện thoại liên tục gọi đến.

Anh bắt máy, giọng lạnh lùng: “Bảo Hoắc Tây tới cầu xin .”

Bên Hoắc Doãn Tư sửng sốt, một lát nhịn nổi nữa, thấp giọng chất vấn: “Trương Sùng Quang, sờ lương tâm của ! Bố nuôi bao nhiêu năm chỗ nào bạc đãi , với chị của như thế, ông bắt đền bù gì , thế nhưng bây giờ ông thì cũng ,

trong lòng ông vẫn còn một vị trí… mà Trương Sùng Quang, chắc là bố cũng trống ông đặt trong lòng thật sự chính là một con sói mắt trắng.”

“Cậu cần kích ! Hoắc Doãn Tư, , m.á.u thì bảo Hoắc Tây cầu xin .”

“Đồ chó, chờ đó!”

Trương Sùng Quang cúp luôn điện thoại, chờ đến lúc Hoắc Doãn Tư gọi tới vẫn luôn , ước chừng một phút Hoắc Tây gọi điện tới, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ở ?”

“Ở đường, lập tức đến công ty, tài liệu khẩn cấp cần xử lý.”

Giọng điệu của Hoắc Tây trở nên vội vàng: “Trương Sùng Quang ”

Giọng điệu của Trương Sùng Quang lạnh lùng: “Tới công ty của !”

Anh cúp điện thoại đồng thời tắt luôn máy.

Bên , Hoắc Tây lẳng lặng di động, một lát cô lập tức bắt đầu quần áo cũng sắp xếp giúp việc trong nhà: “Tôi ngoài một chút! Để ý em bé”

Người giúp việc cũng Hoắc Minh xảy tai nạn xe cộ, lo lắng Sùng Quang sẽ tuyệt tình.

Năm đó, ông truyền nhiều m.á.u cho như thế, thế nhẫn tâm thấy c.h.ế.t mà cứu, dù cũng từng là bố con. Lúc

Hoắc Tây lên xe, Hoắc Doãn Tư gọi điện thoại tới, hỏi cô nên như thế nào...

Hoắc Tây rũ mắt, nhỏ: “Chị sẽ cầu xin Trương Sùng Quang.” Hoắc Tây cúp điện thoại.

Tài xế cũng mạng là lớn nhất, tập trung lực lái nhanh hơn, chiếc xe RV màu đen bay nhanh đường phố hoa lệ.

Hoắc Tây yên phía .

Cô mới sinh sáu ngày, cho dù mấy ngày đầu tháng chín trời vẫn còn nắng nóng nhưng cô vẫn khoác thêm một cái áo ở ngoài.

Trên mặt cô trang điểm, thiếu phân tươi như ngày thường.

bên ngoài cửa sổ xe, phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng biến ảo, bỗng dưng một mảng mây đỏ đập trong tầm mắt của cô… Là cây phong.

Hoắc Tây khẽ nâng ngón tay thon dài lên… Hóa lá phong đỏ !

Mỗi năm đỏ một , còn cô và Trương Sùng Quang thì dần dần xa cách theo từng năm.

Hoắc Tây tới công ty của Trương Sùng Quang.

Thư ký Tần tự xuống lầu đế đón, bộ sảnh lớn ở lầu một của công ty cũng vẻ như bày trận địa sẵn sàng đón quán địch, ai

cũng Tổng Giám đốc Trương của bọn họ đang níu kéo cuộc hôn nhân cả năm trời, nguồn tin cho , níu hôn nhân nhưng sinh thêm một đứa con.

Vốn dĩ thư ký Tần còn khách sáo một chút nhưng Hoắc Tây rũ mắt.

Cô thấp giọng : “Tôi gặp Trương Sùng Quang ngay lập tức.”

Thư ký Tần vội vàng : “Tổng Giám đốc Trương đang chờ cô ở văn phòng, luật sư Hoắc, mời bên .”

Hoắc Tây đưa tay kéo áo khoác xuống xe, cô bước nhanh tới bầu trời trong xanh tì vết lạ thường phía … Trong sảnh lớn, bước chân của cô rõ ràng, ai cũng thể cô đang căng thẳng, yên lặng chăm chú cô, ngay cả chào hỏi cũng dám bước .

Thư ký Tần dẫn thẳng cửa thang máy. Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất.

Lúc cô đẩy cửa văn phòng của Trương Sùng Quang , Hoắc Tây thấy Trương Sùng Quang, ở phía cửa sổ sát đất chỉ thể thấy bóng dáng, Hoắc Tây chỉ cảm thấy mơ hồ.

“Trương Sùng Quang, điều kiện như thế nào mới thể…”

Người đàn ông cửa sổ sát đất, cả cứng đờ, từ từ đầu chăm chú cô.

Rõ ràng một giờ bọn họ mới gặp nhưng vì lúc cảm giác càng thêm phần xa lạ, nhẹ với cô: “Anh chuyện riêng với em, giao điện thoại cho thư ký Tần .”

“Trương Sùng Quang!”

“Bây giờ em cũng thể rời nhưng nghĩ hiện tại thể cứu bố của em ai khác ngoài .”

Hoắc Tây lấy điện thoại , thư ký Tần vội vàng nhận lấy.

tiện chờ ở đây, vội vàng lui ngoài đồng thời đóng cửa , trong văn phòng rộng rãi to lớn, hô hấp của Hoắc Tây cũng trở nên dồn dập, sắc mặt càng thêm phần tái nhợt.

Tính mạng của Hoắc Minh nguy cấp, cho dù trong lòng cô nhiều oán hận, cô cũng thể bỏ hết mặt mũi cơ thể để cầu xin ... Bởi vì cô thể nào chịu đựng nổi nỗi đau mất bố, cũng thể trơ mắt đau lòng.

Hoắc Tây cái gì, cô nhẹ giọng mở miệng: “Tôi đồng ý với tất cả thứ".

Trương Sùng Quang chăm chú cô: “Thật chăng? Bao gồm việc tái hôn với ? Bao gồm việc làm một đôi vợ chồng ân ái với ... giống như đây. Hoắc Tây, em thật sự làm ?"

Hoắc Tây làm .

cô vẫn với , cô làm .

Trương Sùng Quang từ từ bước tới, và cô ở hai đầu bàn làm việc, chiếc bàn làm việc gỗ đào màu đen đặt một chiếc mắt kính gọng vàng, bình thường Hoắc Tây thấy đeo.

Anh đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lên, đeo . “Hoắc Tây, nhiều như .”

“Anh chỉ trong thời gian em ở cữ, để chăm sóc, chỉ cần đủ sáu mươi ngày… Sáu mươi ngày chúng thử làm vợ chồng thật sự. Nếu sáu mươi ngày em vẫn thể chấp nhận , thì…”

Trương Sùng Quang khựng : “Vậy thì sẽ để em !” Cánh môi hồng nhạt của Hoắc Tây tái nhợt.

Cô hiểu rõ ý của nhưng cô thời gian để tự hỏi, cô nhẹ giọng đồng ý.

Trương Sùng Quang vẫn cảm thấy đủ, đồng ý bằng miệng sẽ chắc chắn.

Anh phía bàn làm việc, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo, lấy một phần hợp đồng mới chuẩn từ bên trong, giương mắt Hoắc Tây : “Tuy nên tin tưởng em, nhưng hợp đồng thì vẫn chính thức hơn một chút. Hoắc Tây, em nên thời gian quý giá, Tử Thần đợi ai.”

Đôi mắt của Hoắc Tây đỏ lên, cô chằm chằm Trương Sùng Quang.

Giống như lúc còn nhỏ, lúc thỉnh thoảng chọc cô bực như , lúc Trương Sùng Quang sẽ nhanh chóng bỏ hết rụt rè đó dỗ dành cô, thế nhưng Trương Sùng Quang của hiện tại ý chí sắt đá.

Cô nghĩ, đúng là thật!

Trương Sùng Quang học bản lĩnh ở nhà họ Hoắc, hiện tại áp dụng bộ lên nhà họ Hoắc.

Hoắc Tây hề do dự, cô cầm lấy hợp đồng, thậm chí cần cẩn thận ký xuống, lúc ký tên tay cô run lên, Trương Sùng Quang cúi tiến tới nắm lấy tay cô… Trong nháy mắt tiếp xúc với , Hoắc Tây né tránh theo bản nhưng nắm chặt, giọng của vang lên bên tai cô: “Đừng quên, chúng làm vợ chồng thật sự.”

Ngón tay của Hoắc Tây cuộn .

Một lát thèm để ý đến , ký tên bên trong, cô thấy Trương Sùng Quang nhẹ giọng : “Hoắc Tây, cuối cùng chúng ở bên .”

Cô nhịn sự chán ghét , hỏi: “Anh thể tới bệnh viện với ?”

Trương Sùng Quang bỗng dưng ôm cô lên bàn làm việc, nhẹ nhàng áp đảo, bàn làm việc lạnh lẽo, tóm vẫn nỡ vì thế dùng bàn tay lót cho cô, khuôn mặt tuấn tú của kề sát cô,

giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Hoắc Tây, ở trong lòng em, thật sự là một vô tình như thế ?”

.” Hoắc Tây c.h.é.m đinh chặt sắt.

Cô đoán nhưng cô mềm lòng, bởi vì Trương Sùng Quang uy h.i.ế.p cô.

Một tiếng khẽ vang lên.

Khuôn mặt tuấn tú của Trương Sùng Quang ghé sát cổ cô, nhẹ, nhưng hề sự sung sướng mà là tự giễu, một lúc lâu mới nghẹn ngào: “Máu chuyển qua đó từ lâu . mà Hoắc Tây làm bây giờ, em vẫn là của . Anh tin em là tuân thủ theo hợp đồng, em là một luật sư, ?”

“Chỉ là tạm thời.” Hoắc Tây lạnh lùng .

Trương Sùng Quang ghé mặt dán sát cô, đại khái là bởi vì cô thêm một nữa, bộ cơ thể của đều đang run rẩy nhẹ nhàng, nhịn khẽ vuốt ve cơ thể của cô, mỗi một tấc đều yêu thích buông tay.

Hoắc Tây nhẫn nại trong chốc lát, lạnh lùng : “Đừng quên còn đang ở cữ.”

Cả Trương Sùng Quang đè nặng xuống.

Anh hề sờ cô cũng chỉ ôm lấy cô, thật lâu dán sát bên tai cô, nhẹ giọng : “Chúng tới bệnh viện thăm bố , nghĩ bây giờ ông truyền m.á.u .”

Nói xong, xoay mặt cô .

Nhẹ nhàng chạm đôi môi mềm mại của cô: “Hoắc Tây, sẽ đối xử với em.”

Trương Sùng Quang dẫn Hoắc Tây ngoài, thư ký Tần ở bên ngoài cẩn thận quan sát vẻ mặt của bọn họ, trong lòng cô đang run rẩy, sếp Trương của các cô lúc nào cũng nhảy Disco trời sấm sét nhỉ.

Cứ dây dưa ngừng với nhà họ Hoắc, một đời một kiếp.

Thư ký Tần trả điện thoại di động cho Hoắc Tây: “Luật sư Hoắc, điện thoại của cô.

Hoắc Tây gì thêm, chi bước nhanh về hướng thang máy. Thế nhưng dù cô cũng mới sinh xong, thiếu m.á.u trầm trọng, mấy bước sắc mặt trở nên trắng xanh.

Trương Sùng Quang ôm lấy vòng eo của cô, nhẹ giọng : “Chú Hoắc việc gì, tỉnh.”

Hoắc Tây khách sáo với : "Cảm ơn Tổng Giám đốc Trương cứu giúp.”

Trương Sùng Quang chua xót.

Ngồi trong xe, điện thoại của Hoắc Tây reo lên, là Hoắc Doãn Tư gọi tới, Hoắc Tây nhẹ giọng hỏi tình hình của Hoắc Minh... Khi Hoắc Doãn Tư hỏi cô đang ở , Hoắc Tây nhẹ nhàng : “Chị đang tới bệnh viện."

tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, chỉ lo lắng cho Hoắc Minh.

Chẳng mấy chốc họ đến bệnh viện.

Quả nhiên, Hoắc Minh truyền máu, tỉnh táo, ngay khi mở mắt ông lập tức hoảng hốt hỏi Ôn Noãn về mấy đứa con của : “Hoắc Tây, Doãn Tư, Hoắc Kiều và Sùng Quang cả ?”

Tai nạn xe cộ va chạm kịch liệt, não ông chấn động nhẹ, khi tỉnh quên mất chuyện đoạn tuyệt với Trương Sùng Quang.

Lòng tràn đầy nhớ thương mấy đứa con.

Hoắc Doãn Tư nữa, nắm chặt tay, mở cửa ngoài. An Nhiên theo.

Cô tìm thấy chồng trong khu vực hút thuốc, hai tay Hoắc Doãn Tư chống ngang hông, hút thuốc mà chỉ lẳng lặng trầm tư. An Nhiên thấy nước mắt còn đọng nơi khóe mắt , đoán chừng do thấy tiếng bước chân, Hoắc Doãn Tư mặt lau khóe mắt, đầu với An Nhiên: “Tên khốn sẽ dùng chuyện

uy h.i.ế.p chị ! Anh nhất định sẽ yêu cầu chị với .”

Biết bây giờ!

Nói Trương Sùng Quang lòng ác độc cũng đúng, ít nhất rút m.á.u ngay tức khắc.

nếu dã tâm, mà đến cả loại chuyện cũng dám bày mưu tính kế, điều mà ngay cả Hoắc Doãn Tư cũng làm .

An Nhiên kéo nhẹ cánh tay chồng, nhỏ giọng : “Em thấy bố vẫn bỏ mặc , lát nữa khi tới đây, nên kiềm chế tính tình chút.”

Hoắc Doãn Tư vốn định gì đó, nhưng gương mặt điềm đạm của vợ.

Anh gì nữa, vổ lên mu bàn tay cô: “Anh .”

Hai đang chuyện thì Hoắc Tây và Trương Sùng Quang tới.

Sau khi sinh con, cơ thế Hoắc Tây suy yếu, lúc tới đây, cô Trương Sùng Quang ôm vai, cảnh tượng mật… Khiến Hoắc Doãn Tư cay mắt, lẽ Trương Sùng Quang sẽ đưa yêu cầu gì.

Mắt đỏ hoe, nhưng cũng quên lời vợ.

Câu đầu tiên Hoắc Doãn Tư là: “Bố , Trương Sùng Quang, cảm ơn .”

Câu thứ hai của Hoắc Doãn Tư là: “Anh đưa yêu cầu gì cũng , cho dù cổ phần của tập đoàn Hoắc Thị cũng thành vấn đề, nhưng… đừng làm khó chị .”

Khi điều , giọng căng thẳng.

An Nhiên đỡ cánh tay , lo lắng thôi.

Trương Sùng Quang dừng bước, về phía Hoắc Tây, đó với An Nhiên: ‘An Nhiên, phiền cô cùng Hoắc Tây thăm bố, và Doãn Tư vài lời .”

An Nhiên lo lắng, do dự một lúc.

Hoắc Doãn Tư Trương Sùng Quang chằm chằm, với vợ: “Em đỡ chị .”

Hoắc Tây mở miệng nhưng Hoắc Doãn Tư : “Đi xem bố , lúc nãy… mới tỉnh ông nhắc tới hai đấy!”

Lời , sắc mặt Trương Sùng Quang đổi. Hoắc Doãn Tư bắt .

Sau khi Hoắc Tây và An Nhiên rời , Hoắc Doãn Tư cởi áo khoác tây trang , tiến lên túm lấy cổ áo Trương Sùng Quang, gắn giọng : “Bố mới tỉnh gọi tên của , dù ông

nhưng chúng đều , trong lòng ông vẫn còn đứa con trai , nhưng còn thì , dùng m.á.u cứu mà còn uy h.i.ế.p một phụ nữ tổn thương cơ đấy!”

“Anh quên hồi nhỏ thương, bố cũng từng truyền nhiều m.á.u cho như .

“Anh quên năm đó ông dạy như thế nào !”

Những thứ Trương Sùng Quang đều , thậm chí thể , nếu Hoắc Minh thì sẽ Trương Sùng Quang ngày hôm nay.

thể làm bây giờ.

Anh là một hèn hạ, nhớ ơn dưỡng dục sinh thành, nhưng cũng cả Hoắc Tây.

Đây là cơ hội duy nhất.

Trương Sùng Quang đẩy Hoắc Doãn Tư , chỉnh quần áo, tự giễu: “Nếu đánh thì hẹn hôm khác, đánh ở bệnh viện thật mất mặt! Hơn nữa… Hoắc Doãn Tư, cũng cần lo lắng, ước định với Hoắc Tây chỉ 60 ngày, đương nhiên sợ thực hiện , bởi vì nếu em thực hiện thì quyền nuôi dưỡng ba đứa con đều thuộc về và đến cả quyền thăm nom em cũng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2350-2359-bon-nho-cung-can-co-bo.html.]

Hoắc Doãn Tư rõ, cố ý chọc giận .

vẫn nhịn chửi tục: “DM.”

Đầu lưỡi Trương Sùng Quang chạm khoang miệng, : “Nếu đánh thì gặp bố đây, ông nhớ ?”

Hoắc Doãn Tư:…

(Đời , chắc cũng chỉ Trương Sùng Quang mới thể chọc Hoắc Doãn Tư tức giận đến như )

Sau khi Trương Sùng Quang phòng bệnh thì thái độ cũng đổi.

Anh tính tình Hoắc Tây, cô bao giờ với Hoắc Minh những ước định của bọn họ, cô chỉ những điều , quả thật, mới phòng bệnh thấy Hoắc Tây chuyện với Hoắc Minh, cô nhẹ giọng : “Con định thử Lại với Trương Sùng Quang, bố, bố đừng lo lắng.”

như Hoắc Minh, thể tin chứ? Ồng , trong đó nhất định ẩn tình!

Đang định gì đó thì Trương Sùng Quang đẩy cửa , ánh mắt quanh một vòng phòng bệnh, đó cũng cung kính tự nhiên mà gọi một tiếng bố , thấy An Nhiên rót nước ấm, cũng tự nhiên mà nhận lấy, : “Con đút bố uống nhé!”

An Nhiên do dự.

Hoắc Tây nhẹ nhàng chạm tóc của Hoắc Minh, dịu dàng : “Để đút ! Bố đang nhớ mà.”

Bầu khí trong phòng bệnh vi diệu, đều bọn họ đang diễn kịch, nhưng Hoắc Tây quyết định, thể phối hợp theo, cảm giác thực sự khó chịu.

Ôn Noãn săn sóc con gái: “Vào toilet rửa mặt , mặt con trông hốc hác quá.”

Hoắc Tây khẽ .

Hai bước , đóng cửa , Ôn Noãn nghẹn ngào : “Nếu con làm như thì bố con sẽ dưỡng bệnh như thế nào, tự trách như thế nào đấy!”

Hoắc Tây lau mặt bằng nước ấm.

Cô ngẩn một lát : “Cũng chỉ hai tháng mà thôi, đến lúc đó sẽ ép con ở , con tin tưởng những gì là sự thật. Mẹ, lúc con lựa chọn, cũng sức để phán đoán lựa chọn đó, con thể đặt cược nhân tính của Trương Sùng Quang, bây giờ con vì giữ con thể làm đến mức độ nào.”

Ôn Noãn cảm thấy thương cảm.

Tình cảm của bà với Hoắc Minh và những đứa nhỏ khác trong nhà, cho dù gập ghềnh hơn nữa cũng vẫn giữ một phần lý trí, chỉ Sùng Quang là giống như con thiêu liều lĩnh lao đầu ngọn lửa.

Hoắc Tây nắm c.h.ặ.t t.a.y bà.

Cô nhỏ giọng : “Con cũng cho một cơ hội, để buông xuôi.”

Chờ c.h.ế.t tâm buông tay, sẽ cho cả hai.

Hai con chuyện một lúc lâu, Ôn Noãn cũng nhớ đến đứa bé mới sinh, bảo Hoắc Tây về nhà nghỉ ngơi, bà : “Ở đây đều là bệnh nhân thương nặng, con mới sinh xong, sẽ đối với con.”

Hoắc Tây khẽ : “Con ở với bố sẽ .”

Khi cô mở cửa ngoài, Hoắc Minh đang chuyện với Trương Sùng Quang, bên cạnh là An Nhiên đang gọt táo cắt cho Hoắc Minh ăn, lẽ bởi vì An Nhiên bố, cho nên khi kết hôn, cô coi Hoắc Minh như bố ruột, sống hoà hợp.

Không ngờ, Hoắc Minh và Trương Sùng Quang về chuyện của Hoắc Tây.

Ông chỉ bình tĩnh về tập đoàn Tây Á, chuyện năm đó ông rời khỏi giới luật như thế nào và cả lý do sáng lập nên tập đoàn Tây Á.

Trương Sùng Quang bình tĩnh lắng .

Anh ngốc, đương nhiên hiểu Hoắc Minh đang biểu đạt điều gì.

An Nhiên ở bên cạnh gần như quên cả việc cắt táo, cô nghi ngờ não của Hoắc Minh chấn động... Người chấn động não

nên choáng váng ư, còn thể khôn ngoan mưu mẹo như chứ!

Cuối cùng, Hoắc Minh : “Hoắc Tây mới sinh con xong, bố đụng như , Sùng Quang, gần đây tập đoàn Tây Á con để ý một thời gian.”

Trương Sùng Quang vội vàng : "Bố yên tâm! Con sẽ chú ý.” Lúc Hoắc Tây tới, nghiêng đầu cô thật sâu.

Hoắc Minh một hồi lâu, thật cũng là cố gắng chống đỡ, ông cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt: "Các con về , con ở cùng bố

. Trải qua sinh tử bố mới nhớ nhiều lời với bà , ... với bà một chút..."

Lời còn dứt, ông nhắm mắt , mệt mỏi đến cực điểm.

Hoắc Tây nhẹ nhàng chớp mắt, cô cố nén nước mắt, lời tạm biệt với ôn Noãn: “Mẹ, chúng con .”

Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang ngoài, cuối cùng ôn Noãn vẫn đuổi theo.

“Sùng Quang.”

Ôn Noãn khẽ gọi một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa , hiển nhiên là để Hoắc Minh thấy.

Trương Sùng Quang , tuy sắc mặt tái nhợt nhưng trông dịu dàng, u ám như lúc mới ly hôn, lẽ vì đạt thỏa thuận với Hoắc Tây, thêm cơ hội.

Cả vì cơ hội tiếp thêm sinh lực.

Anh Ôn Noãn gì, thế là liếc mắt sang Hoắc Tây, nhẹ giọng : “Mẹ yên tâm, con sẽ ép Hoắc Tây làm những chuyện mà cô .”

Ôn Noãn chậm rãi bước đến.

Bà vỗ nhẹ cánh tay Trương Sùng Quang, : “Mẹ lão Triệu gần đây sức khỏe của con lắm, tự chú ý đến sức khỏe của , đừng quá lao lực.”

Mặc dù những lời vì Hoắc Tây nhưng trong lòng Trương Sùng Quang cũng đột nhiên thắt .

Anh tình cảm sâu nặng với vợ chồng Hoắc Minh.

một đàn ông gần bốn mươi tuổi làm thế tùy tiện điều đó, yết hầu cử động, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng “” một tiếng, : “Mẹ, con đưa Hoắc Tây về

Ôn Noãn lưu luyến, nhưng đành buông tay.

Trương Sùng Quang dẫn Hoắc Tây xuống lầu, lên xe.

Sau khi lên xe, Hoắc Táy giữ im lặng, tuy cô còn lạnh lùng như băng giống , nhưng họ chia tay láu, cô gì với ngoài chuyện về mấy đứa nhỏ.

Đột nhiên, tay cồ nắm lấy.

Tay chạm tay, nhiệt độ cơ thế của ấm lắm mà còn khá lạnh.

Hoắc Tây theo bản năng rút tay , nhưng mới động một chút kéo mạnh hơn, cô thậm chí còn thế cảm nhận đầu ngón tay đang nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay .

Nhẹ nhàng, yên ắng.

Hoắc Tây khẽ co ngón tay , lặp lặp mấy , cô cũng giãy giụa nữa, để mặc cho nắm lấy.

Trương Sùng Quang chỉ nắm tay cô như chứ làm gì khác… Chiếc RV màu đen đang chạy êm, Trương Sùng Quang ở ghế nghĩ nếu thời gian dừng mãi mãi ở thời khắc thì bao, sẽ luôn ở bên Hoắc Tây.

Hoắc Tây ngoài cửa sổ xe.

thấy bên đường một phụ nữ ăn mặc rách rưới đang quỳ xin ăn.

Vóc vô cùng gầy yếu, thêm một đôi chân gãy.

Hai móc áo lót hoa văn của cô đứt mất, để lộ phần da thịt trắng như tuyết, mái tóc bù xù, khuôn mặt đen đúa đường nét

vốn … Người phụ nữ ngừng lạy lục qua đường chỉ để đổi lấy một ít tiền chút bánh mì thương xót.

làm Hoắc Tây nhớ đến một . “Dừng xe.” Hoắc Tây vội vàng .

Tài xế giảm tốc độ , thản nhiên : “Bà chủ, ở đây cho đỗ xe, đỗ xe là phạm luật.”

Trương Sùng Quang tiếp lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Làm theo ý bà chủ.”

Tài xế dám gì nữa, vội vàng dừng xe tấp ven đường.

Xe dừng , Hoắc Tây mở cửa, sinh xong còn yếu, cả cô gần như là lảo đảo chạy về phía … Trương Sùng Quang cô, gọi nhưng cô thấy gì.

Nửa phút , Hoắc Tây thả chậm bước chân.

Tim cô đập dữ dội, từ từ vươn bàn tay mảnh khảnh , xem phụ nữ đó .

Trương Sùng Quang đến bên cạnh cô.

Hai tay đè vai cô , cảm nhận bả vai của Hoắc Tây ngừng run rẩy, khàn giọng : “Đây là cô , Hoắc Tây, cô sẽ bao giờ xuất hiện nữa .”

Hoắc Tây đầu , ánh mắt cô lạnh hơn ban nãy mấy phần: “Sao ?”

Cô nhất quyết xem, Trương Sùng Quang còn cách nào khác, đánh lấy từ trong ví năm tờ trăm đồng đưa cho phụ nữ , dùng tay hiệu mấy cái, quan tâm phụ nữ đó hiểu , chung là để xung quanh hiểu là .

Người phụ nữ nhận tiền, cái gì cũng chịu làm. Hoắc Tây vén tóc trán cô .

Đường nét khuôn mặt giống, cả ánh mắt cũng , đây là Tống Vận.

Thân thể Hoắc Tây mềm nhũn, đột nhiên mất sức lực… Người phụ nữ hiểu chuyện gì xảy , cô ngẩng đầu Hoắc Tây sắc mặt tái nhợt, thấy cô thật xinh và cao quý.

Vì năm trăm tệ, phụ nữ liên tục quỳ lạy.

Hoắc Tây lẳng lặng , nước mắt chợt rơi xuống từ khóe mắt, Trương Sùng Quang ôm lấy cô, lau sạch nước mắt cho cô, nhỏ: “Gió nổi lên ! Quay về xe thôi.”

Hoắc Tây hỏi : “Trương Sùng Quang, bao nhiêu tiền?”

Giọng điệu của cô lạnh lùng như thường ngày, cô gọi là Trương Sùng Quang giống như đáy, vì ba chữ , Trương Sùng Quang c.h.ế.t cũng sẵn sàng, vội vàng lấy tất cả tiền trong ví, bốn năm ngàn, nếu như là bình thường thì bao

nhiêu đây đủ cho phụ nữ xa lạ liên quan , nhưng bây giờ dỗ cho Hoắc Tây vui, thế là với cô: “Anh đưa em lên xe , phía ATM, để rút mấy chục ngàn.”

Cuối cùng Hoắc Tây cũng lên xe.

Cô đợi trong xe, tài xế theo chạy việc cho Trương Sùng Quang, liên tục rút tiền từ mấy tấm thẻ, cuối cùng lấy hơn một trăm ngàn đưa hết cho phụ nữ .

Người phụ nữ bao giờ thấy nhiều tiền như , cô ngừng dập đầu.

Lúc , một bé gái mười tuổi cũng chạy đến, học theo phụ nữ mà dập đầu.

Trông vô cùng khốn khổ.

Trương Sùng Quang bình thường dễ đồng cảm, Hoắc Tây cũng , nhưng hôm nay dáng vẻ của phụ nữ chạm đến dây thần kinh của họ, Trương Sùng Quang suy nghĩ một lúc bảo tài xế ở : “Anh đưa cô đến bệnh viện, xem đôi chân còn hy vọng gì , chi phí chữa trị sẽ lo.”

Tài xế .

Người phụ nữ và đứa trẻ cũng quỳ lạy .

Lúc Trương Sùng Quang trở xe, nghĩ thầm, mà là gì? Anh truyền m.á.u cho bố nuôi mà còn điều kiện nữa kìa,

Trương Sùng Quang xưa nay bao giờ là hạng lành gì.

Anh ghế lái, đầu , dịu dàng hỏi: “Em ?” Hoắc Tây lên tiếng.

Trương Sùng Quang suy nghĩ một lúc, với cô: “Cô c.h.ế.t ! cho nên cô sẽ xuất hiện ở mặt chúng nữa, Hoắc Tây, chuyện là quá khứ! chúng quên chuyện đó ?”

Ngón tay Hoắc Tây khẽ run lên: Tống Vận chết?

thấy cảnh bi thảm của Tống Vận nên gần như thể tưởng tượng Tống Vận c.h.ế.t thế nào, chắc chắn cô c.h.ế.t một cách vô cùng bi thảm trong căn nhà cũ nát , và lẽ khi c.h.ế.t còn vô cùng nhục nhã.

Đoán rằng cô nhớ tới những chuyện u ám

Khuôn mặt tuấn của Trương Sùng Quang càng thêm phần sầu muộn, mày cau , hút thuốc, nhưng Hoắc Tây ở trong xe, chỉ đành lấy từ trong hộc tủ một gói kẹo bạc hà, ngậm một viên.

Hồi lâu , bình tĩnh , nhỏ giọng : "Chúng nhắc nữa, ?"

Hoắc Tây trả lời .

: “Đến bệnh viện đón con !"

Con sóng nhỏ coi như kết thúc, khi đến bệnh viện đón con, hai lái xe về thẳng biệt thự của Trương Sùng Quang ở, lúc chuẩn xuống xe, Hoắc Tây ôm con : “Quét dọn căn phòng em bé mà Duệ Duệ ở đây .”

Trương Sùng Quang xuống xe vòng qua phía cô.

Người giúp việc xách hành lý, Trương Sùng Quang ôm con, cẩn thận bọc kín con , để cho gió thổi , một tay còn khoác áo choàng cho Hoắc Tây, nhẹ giọng : “Anh chuẩn một phòng em bé mới , em lên lầu xem thích .

Hoắc Tây ngạc nhiên, nhưng đó hiếu tâm ý của . Cô ”.

Trương Sùng Quang chút ngỡ ngàng vui sướng, ôm Tiếu Hoắc Tinh phía , giúp việc trong nhà ở phía đỡ Hoắc Tây cùng lên lầu, phòng em bé ở phía Tây của lầu hai.

Cuối thu trời mát, dễ chịu.

Vì là bé gái nên căn phòng màu hồng, đáng yêu, Trương Sùng Quang đặt cô bé nôi, đang định đắp chăn mỏng lên thì cô bé thức giấc, hai chân đá đá, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Trương Sùng Quang kiểm tra : “Chắc là tè , đế tã cho con.”

Người giúp việc đỡ Hoắc Tây xuống ghế sa lon.

Sau đó xuống lầu lấy mấy món hành lý khác.

Hoắc Tây Trương Sùng Quang nhanh nhẹn tã, vẻ như đang nhớ tới năm đó khi cô sinh Duệ Duệ, cũng chăm sóc cho cô như thế.

dám tiếp, sợ nhớ thêm nhiều chuyện hơn. Cô đến cửa sổ sát đất, kéo rèm .

Bên ngoài một rừng cây phong nhỏ, mùa thu, cả rừng phong đỏ rực… Ánh mắt Hoắc Tây nóng lên, cô tựa đầu cửa kính, nhẹ giọng : “Trương Sùng Quang, thật cứ cố chấp làm gì, buông tay sẽ cho cả hai chúng , con cái lớn lên cũng áp lực gì.”

Bên , Trương Sùng Quang xong tã cho Tiểu Hoắc Tinh.

Nghe những lời của Hoắc Tây, tay khựng , đó ngước mắt lên.

Cây phong đỏ như lửa.

Cách một lớp kính, Hoắc Tây tựa cửa sổ, cô trang điểm, làm cho nhớ dáng vẻ năm xưa của cô.

Trương Sùng Quang cô một lúc lâu.

Cô nhóc trong nôi , chắc là đói , Trương Sùng Quang gạt suy nghĩ , cẩn thận bế cô nhóc lên, nhẹ giọng với Hoắc Tây:

“Con đói , em cho con ăn , xuống lầu nấu cơm cho em.”

Xưa nay, dù hai vợ chồng chuyện gì thì khi con quấy , họ sẽ dừng .

Hoắc Tây từ từ bước tới xuống ghế sa lon.

Trương Sùng Quang cúi thả Tiếu Hoắc Tinh lòng cô, ngón tay nhịn chạm con gái nhỏ một cái, Tiểu Hoắc Tinh ở trong lòng lẽ ngửi thấy mùi, cái mũi ủi khắp nơi như một củ tỏi nhỏ… Cuối cùng tìm một chỗ cách lớp vải mỏng, cứ thế bắt đầu mút, nhưng mút thế nào , nên khuôn mặt trở lên đỏ bừng vì sốt ruột.

Trương Sùng Quang xem mà nóng cả mắt.

Hoắc Tây nhẹ giọng : “Anh ngoài .”

Anh nhưng sợ cô thích nên đành gật đầu, khi , Hoắc Tây bắt đầu cởi cúc áo đế đút con uống sữa, nhưng cúc chặt quá, một tay cô làm cách nào cũng thể cởi , gấp đến nỗi Tiểu Hoắc Tinh cũng kêu oe oe.

Trương Sùng Quang ngoài, đang định đóng cửa .

Nghe thế , mặt Hoắc Tây, giọng ấm áp: “Anh giúp em cởi cúc.”

Hoắc Tây định cần, nhưng Trương Sùng Quang nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Hoắc Tây, chúng làm một cặp vợ chồng thật sự.”

Đáy lòng cô run lên.

, Trương Sùng Quang thể làm ăn thua lỗ, tính kỹ thời hạn sáu mươi ngày, bởi vì qua bốn mươi ngày là thể sinh hoạt vợ chồng, sẽ ép buộc cô, nhưng trong thỏa thuận cùng cố gắng xây dựng mối quan hệ.

Hoắc Tây khẽ một tiếng, cô buông tay , ngón tay cong .

Trương Sùng Quang xổm xuống, nắm lấy chiếc cúc to chỉ bằng hạt gạo, linh hoạt cởi ba chiếc cúc... Vóc dáng cô mảnh khảnh, làn da trắng nõn, cho dù sinh xong cũng hấp dẫn.

It nhất thì thở của Trương Sùng Quang nóng rực.

Hơn nửa năm ăn chay, mặt phụ nữ mà thích, làm gì mà chứ.

cầm thú đến , chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, ngẩng đầu với Hoắc Tây: “Hình như còn hơn đây.”

Hoắc Tây cũng tỏ thái độ gì.

Họ là vợ chồng nhiều năm, dáng vẻ gì mà từng thấy, thế là cô ôm Tiểu Hoắc Tinh lên, đút sữa cho con một cách tự nhiên, Trương Sùng Quang thấy cô đuổi thì ở , đến khi Tiểu Hoắc

Tinh phiên mút xong cả hai bên, mới ôm lấy cô nhóc, sửa sang đặt nôi.

Quay đầu , thấy Hoắc Tây đang chỉnh đốn quần áo. Giọng khàn khàn: “Để !”

Hoắc Tây tự nhiên mặt chỗ khác: “Tôi tự làm ! Tôi đói , nấu chút đồ ăn , ăn thanh đạm một chút.”

Cô chịu chuyện với thấy vui.

Trương Sùng Quang đỡ cô lên giường nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát : “Buổi chiều dời nôi của con sang phòng ngủ chính , bên thoải mái hơn, đợi con bé tự lập hẵng ngủ ở đây.”

Hoắc Tây phản đối, cô nhẹ nhàng nhắm mắt : “Cơm nấu xong thì gọi .”

Cô thực sự mệt mỏi, nhanh chìm giấc ngủ.

Cô ngủ say chút phòng , Trương Sùng Quang ở mép giường hồi lâu, cuối cùng nhịn cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng dịu dàng…Trong nháy mắt đó, suýt chút rơi nước mắt.

Anh thì thầm bên môi cô: “Nói hèn hạ cũng , vong ân bội nghĩa cũng , đều quan tâm.”

Điều quan trọng là Hoắc Tây bên .

Trương Sùng Quang tốn mất một tiếng để chuẩn bữa ăn phù hợp cho phụ nữ sinh, tự mang lên lầu.

Hoắc Tây vẫn đang ngủ.

Trên chiếc nôi cạnh giường cô, Tiểu Hoắc Tinh thức dậy, mở đôi mắt to tròn đáng yêu bốn phía như đang tò mò, Trương Sùng Quang đặt mâm xuống, bước tới nhẹ nhàng trêu chọc cô bé.

Bé Hoắc Tinh nắm ngón tay của bố . Sau đó vui vẻ nở nụ .

Hai cái chân nhỏ cũng vui vẻ đạp đạp như đây là bố .

Trương Sùng Quang cúi xuống hôn con một cái: “Ngủ ngoan , bố kêu dậy ăn cơm.”

khi chuyện thì Hoắc Tây thức dậy.

thấy tương tác giữa Trương Sùng Quang và Tiểu Hoắc Tinh, cũng những lời dịu dàng của , cô nghĩ, nếu như từng sự tồn tại của Tống Vận… thì mấy.

Lúc Trương Sùng Quang , bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của cô.

“Thức ? Vừa đến giờ cơm.”

Giọng điệu của vẫn dịu dàng, cũng tự nhiên, giống như là chồng ân cần nhất đời . Hoắc Tây đồng ý cho sáu

mươi ngày, cô cũng những lời khó chịu làm khác vui, cô dậy định vén chăn xuống giường ăn cơm.

Trương Sùng Quang ngăn cô : “Em sinh xong, ăn giường , để lấy cái bàn nhỏ.”

Anh lo cho cô.

Hoắc Tây cảm thấy nực , cô nhịn : “Tôi sinh xong, ép đến công ty của ký thỏa thuận, Trương Sùng Quang… Cứ sống bình thường , cần sức lấy lòng , cũng quen lắm.”

Trương Sùng Quang khựng .

là một đàn ông trưởng thành, nhanh lấy tinh , mỉm .

Anh : “Hoắc Tây, đúng là đang nịnh nọt lấy lòng em, bắt đầu với em. chẳng lẽ đưa em về là để bắt em sắc mặt mỗi ngày? Hay là dùng vũ lực, nghĩ em cũng thích như , nay em vẫn luôn thích những đàn ông dịu dàng, em còn nhớ ?

Hoắc Tây nổi nữa.

Anh nhắc đến những chuyện , cô nâng cằm: “Tôi đói .”

Trương Sùng Quang dọn cơm cho Hoắc Tây xong còn múc cho cô một bát canh.

Cô thử một ngụm, hỏi: “Thế nào?

Hoắc Tây thật: “Ngon lắm! mà Trương Sùng Quang, nên tìm thêm hai bảo mẫu, thì ở nhà cũng sẵn hai , quản lý hai công ty, thể cứ ở nhà trông ở cữ !”

Trương Sùng Quang gắp thức ăn cho cô, giọng nhàn nhạt.

“Anh ở nhà làm việc, một tuần đến công ty hai . Hoắc Tây, chỉ chăm sóc em thôi, tối đến chúng cũng ngủ chung để tiện bề chăm sóc."

Anh nhẹ nhàng với cô.

Hoắc Tây đang tiếp tục uống canh thì đột nhiên dừng , khẽ một tiếng: “Trương Sùng Quang, rốt cuộc là chăm sóc cho ngủ với ?"

Ánh mắt Trương Sùng Quang nóng rực: “Em thực sự ?"

Loading...