Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2340-2349: Trương Sùng Quang ôm ngực
Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:09:23
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tinh…
Lúc Hoắc Tây cái tên , cô đang nhớ về ngôi bầu trời cao ?
Trương Sùng Quang ôm ngực, từ từ xuống ghế dài.
Sắc mặt của trở nên tái nhợt, thì thầm lặp lặp hai chữ … Một lúc lâu , cuối cùng cũng thể dần dần tiếp nhận cái tên tựa như chấp nhận việc trong lòng Hoắc Tây vẫn còn lưu luyến Bạch Khởi.
Anh cúi đầu chăm chú hình ảnh tấm phim siêu âm màu.
Một cô bé mỏng manh thanh tú, giống như của bé, cũng thể nhận một vài hình ảnh của ở cô bé.
Bỗng dưng, cảm thấy trời đất cuồng.
Anh nghĩ tới lai lịch của đứa bé, nghĩ đến việc Hoắc Tây vẫn nguyện ý sinh hạ cô bé, yêu quý bé, Trương Sùng Quang còn gì để so đo nữa!
Anh ôm sát bức ảnh trong lòng. Là Tiểu Hoắc Tinh của và Hoắc Tây.
Thậm chí còn lấy di động , gõ một dòng tin nhắn, lúc ấn gửi còn thật lâu, tới khi hốc mắt nóng bừng, vì và Hoắc Tây tới bước như ngày hôm nay.
Cô , chuyện với .
Rõ ràng năm đó, khi cô dắt về nhà từng vui sướng như , cô giấu cái giường nhỏ của cô tựa như đang che giấu chú gấu con mà cô âu yếm.
[Thật cái tên Hoắc Tinh cũng dễ .] Đầu bên , Hoắc Tây nhận tin nhắn.
Cô ở ghế xe, trợ lý lái xe chuyện cùng cô, chuyện gì Hoắc Tây cũng rõ, cô chỉ di động một lát buông xuống, ánh mắt chuyển hướng phía bên ngoài cửa sổ.
Đôi mắt ẩm ướt.
Có lẽ cả đời , Trương Sùng Quang cũng sẽ hiểu ý nghĩa của cái tên Hoắc Tinh, sẽ thứ cô nhung nhớ là gì nhưng dù như , cô cũng ý định giải thích với bất kỳ điều gì.
Ban đầu trợ lý còn định thêm nhưng thấy cô như thì lập tức ngừng .
Trong lòng cô còn nghĩ.
Nhìn luật sư Hoắc đối xử với Tổng Giám đốc Trương lạnh lùng nhưng dù hai cũng lớn lên cùng từ nhỏ, ngoại trừ tình cảm vợ chồng , vẫn còn một chút tình cảm khác, thể quên là quên luôn ?
Giữa hai bọn họ, chỉ sợ là ai quên .
Trợ lý im lặng lái xe, quấy nhiễu Hoắc Tây, chạy xe về thẳng nhà họ Hoắc.
Tới gần giữa trưa, vợ chồng Hoắc Minh cũng trở về, đang chờ ở trong sảnh, đặc biệt là Hoắc Minh còn cầm di động trong tay, trông ngóng Hoắc Tây gọi điện thoại tới.
Hoắc Tây đến gần lối , giày.
Trợ lý định giúp cô , Ôn Noãn tới, với cương vị là một , bà săn sóc đưa dép lê trong nhà để con gái , đỡ cô tới lên ghế.
“Kiểm tra thế nào ? Sáng sớm hôm nay ngoài cũng với bố và con."
“Chẳng nào mà con gọi bố chung cả.” Hoắc Tây bên cạnh ông, nở nụ nhẹ.
Cô nhẹ nhàng níu lấy cánh tay của Hoắc Minh, giọng mềm mại: “Con sợ bố kích thích, hơn nữa cũng trợ lý cùng, con cảm thấy khá .”
Hoắc Minh đồng ý: “Bố sẽ kích thích ? Con xem trong nhà tổng cộng sinh mấy đứa con, bao sóng to gió lớn, con từng thấy bố kích thích bao giờ … Không tin thì con cứ hỏi con .”
Ôn Noãn đáp bằng một nụ miễn cưỡng.
Hoắc Minh sờ mũi, nở nụ thầm, đó lập tức hỏi trợ lý: “ , mau đưa phim siêu âm màu cho và của Hoắc Tây xem nào, lâu như mà vẫn kịp Tiểu Hoắc Tinh của chúng một cái đấy!”
Trợ lý mỉm : “Tôi sẽ xuống xe lấy ngay.”
giây tiếp theo nụ của cô bỗng khựng bởi cô chợt nhớ tấm siêu âm màu gửi cho Trương Sùng Quang.
Cô về phía Hoắc Tây.
Tất nhiên Hoắc Tây cũng nhớ , cô định lừa gạt cho qua chuyện: “Chụp rõ lắm, để ngày mai chụp thêm!”
Hoắc Minh là ai chứ, ông chỉ cần đoán thôi cũng Trương Sùng Quang theo tới bệnh viện.
Sao mà vẫn chịu từ bỏ ý định !
Tối hôm qua náo loạn ở khách sạn một trận, tất cả trong khách sạn đều chứng kiến, bọn họ làm bố tất nhiên thể đau lòng bất lực, các chị em khác cũng chỉ thở dài nhưng những khác bên ngoài gia đình bao gồm những phục vụ bàn tán xôn xao.
Tóm , chuyện trong nhà cũng tiện để ngoài tham dự. Hoắc Minh bảo trợ lý rời .
Lúc trong sảnh lớn chỉ còn vợ chồng bọn họ và Hoắc Tây, ông cân nhắc một hồi dịu dàng hỏi: “Nó tới bệnh viện ? Phim chụp đưa cho nó ?”
Hoắc Tây giấu giếm, cô khẽ .
Hoắc Minh liếc mắt Ôn Noãn, nên gì… Cuối cùng ông than nhẹ: “Để nó xem cũng ! Sau cũng thể với cháu gái rằng con bé sinh từ cục đá.”
Hoắc Tây sợ ông hiểu lầm, nhiều thêm một câu. “Chỉ cho xem, cũng gì khác.”
Đương nhiên vợ chồng Hoắc Minh rõ tính tình của cô, lúc lên lầu về phòng ngủ, vợ chồng hai tự giác lén lút phòng sách chuyện, Hoắc Minh đưa ngón tay thon dài xoay chuyển chặn giấy một cách nhẹ nhàng, khỏi than thở: “Nếu kết cục ngày hôm nay, lúc khi Sùng Quang còn nhỏ nên sắp xếp cách khác, ai mà đường tình của hai đứa nhỏ nhấp nhô như . Ôn Noãn, thấy Hoắc Tây vẫn , vẻ suy nghĩ cẩn thận, con bé cũng cắt đứt . Sùng Quang , thấy nó càng ngày càng điên cuồng, sợ rằng cả đời cũng thoát khỏi cái hố . Thứ gọi là tình cảm nên khiến cảm thấy vui vẻ, em xem nếu đau khổ như … Hà tất khổ sở đuối theo buông tay?”
Ông thốt đầy đau lòng, dù nhưng trong lòng thể hận.
Ôn Noãn hiểu ông nhất.
Chắc chắn trong lòng ông hận rèn sắt thành thép, chắc chắn Hoắc Tây sẽ bao giờ bỏ qua chuyện đó với Tống Vận, đó cũng là điều mà làm bố bọn họ thể tiếp nhận nhất...
Minh hận Sùng Quang vì làm như nhưng dù cũng là đứa con nuôi nấng từng năm, dù đoạn tuyệt quan hệ nhưng trong lòng thể thờ ơ , đó là đứa trẻ Minh yêu thương thật lòng, cũng là đứa trẻ mà Minh để ý, vị trí ở trong lòng Minh khác gì Doãn Tư.
Ôn Noãn cũng vô cùng khó chịu.
Bà nhẹ nhàng dựa vai chồng, dịu dàng an ủi ông: “Thời gian trôi qua, nó cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận thôi.” Hoắc Minh nóng nảy: "Anh lo lắng cho nó?”
Ôn Noãn gì, chỉ vươn ngón tay thon dài cẩn thận vẽ ngũ quan của chồng.
Hoắc Minh tức khắc bình tĩnh .
Ông nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của vợ, nắm trong lòng bàn tay, cúi đầu lẩm bẩm: “Ôn Noãn, đời may mắn em.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm .
, dù rằng khi sinh con đẻ cái vẫn phiền lòng nhiều chuyện nhưng bọn họ luôn nâng đỡ, dựa sát bên suốt bao năm
qua … Tuy nhiên lúc bà vẫn nhịn đ.ấ.m nhẹ ông một cái, lẽ làm thì Minh sẽ đa sầu đa cảm như thế nữa.
Bà ngửa đầu : “Lúc chúng mới bắt đầu, cũng chỉ sống chung, kết hôn ?”
Hoắc Minh ôm mặt bà, dựa trán bà.
Ông mắt bà : “Kết hôn ! Ôn Noãn, kết hôn với em là chuyện .”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy ông… Mùa hè nóng bất thường.
Hoắc Tây chán ăn trong ba tháng cuối thai kỳ, cô ăn , ngủ cũng ngon, lúc Tiểu Hoắc Tinh tám tháng nhỏ hơn những đứa trẻ khác trong cùng tuổi tháng một ít, vợ chồng Hoắc Minh lo lắng, nghĩ đủ bài thuốc để Hoắc Tây bổ sung nhưng vẫn thấy hiệu quả.
Người lớn trong nhà lo lắng, nhỏ cũng vội vàng.
Cuối tuần, Trương Sùng Quang đón Miên Miên tới chỗ , thứ bảy Duệ Duệ tới học lớp bổ túc của một giáo viên tiếng, Miên Miên lịch học, cô bé ở nhà chơi với bố cô đơn của .
Qua hơn nửa năm, thái độ của Miên Miên đối với cũng hơn nhưng vẫn thể thiết như khi còn nhỏ.
Chạng vạng, chiều hôm buông xuống.
Trong sân nhà mát mẻ, Miên Miên dắt Tiểu Quang bộ bãi cỏ, ném quả bóng cao su cho Tiểu Quang chơi… Qua một lớp cửa kính, Trương Sùng Quang ở trong phòng bếp cô bé, khóe miệng mỉm .
Đợi một lát nữa Duệ Duệ sẽ về, trời nóng, tự tay làm chè đậu xanh ướp lạnh cho bọn nhỏ ăn.
Lúc máy bào đá đang hoạt động thì phát âm thanh sàn sạt.
Di động vang lên, là Thư ký Tần gọi tới, báo cáo cho tiến triển của một dự án quan trọng, hơn nữa còn hỏi cấp : “Tổng Giám đốc Trương, ngày mai ngài thật sự tới công ty ?
Trương Sùng Quang cầm di động, con gái nhỏ ánh hoàng hôn.
Anh ừ một tiếng : “ , tới... Muốn chơi cùng bọn nhỏ.
Thư ký Tần cũng gì thêm.
Trương Sùng Quang cúp điện thoại, cúi đầu múc chè đậu xanh nguội trong chén nhỏ, đó cho một chút đá bào...
Nếm thử một miếng, ăn ngon.
Miên Miên chơi xong nóng cả , từ bên ngoài chạy , tiểu Quang cũng chạy theo .
Phe phẩy cái đuôi thon dài của nó.
Trương Sùng Quang kêu Miên Miên rửa mặt, tới nhà ăn chờ, đến khi hai bát chè đậu xanh ướp lạnh đặt xuống, Miên Miên vui vẻ bưng lên uống sạch trong hai ba ngụm.
Trương Sùng Quang chỉ cho cô bé uống hai chén nhỏ, sợ dày của cô bé chịu .
Miên Miên uống xong, lưu luyến thật lâu. Có vẻ uống thêm.
Trương Sùng Quang xoa cái đầu nhỏ của cô bé, dịu dàng : “Ngày mai làm cho con ăn.”
Miên Miên cảm thấy còn gì trông cậy, cô bé chống cằm nhẹ giọng : “Nếu cũng thể uống chè đậu xanh ngon như thế thì .”
Chợt thấy Hoắc Tây nhắc đến, tim của Trương Sùng Quang đập thình thịch.
Ngày thường Miên Miên chịu nhắc về Hoắc Tây với , cũng sợ gợi hồi ức của Miên Miên nên cũng ít khi đề cập.
Lúc Miên Miên chủ động nhắc tới, nhịn đành hỏi: “Mẹ làm ?”
Miên Miên liếc một cái, đôi mắt to ngập nước.
Cô bé : “Trời nóng quá, chẳng ăn, em bé trong bụng đói đến mức gầy luôn… Bác sĩ nếu tiếp tục như thì sẽ vất vả.”
Trong bụng cô bé đầy tâm sự.
Trương Sùng Quang xong thì duỗi tay xoa cái đầu nhỏ của cô bé, hắng giọng : “Bố đón Duệ Duệ.”
Anh đón Tiểu Trương Duệ về.
Hơn nửa năm, Duệ Duệ cao hơn nhiều, chân dài trai, là hotboy trường tiểu học.. Bình thường mỗi khi tới trường học sẽ đeo cặp sách giúp Miên Miên.
Có đôi khi Trương Sùng Quang cặp song sinh con .
Anh sẽ cảm thấy hoảng hốt, sẽ nhớ tới năm đó, cũng đeo cặp sách giúp Hoắc Tây như .
Hoắc Tây ở phía , nhảy chân sáo.
Lúc Duệ Duệ uống chè đậu xanh, Trương Sùng Quang ở bên cạnh nhẹ giọng : “Chờ lát nữa, bố đưa các con về! Sáng mai tới đón các con nhé.”
Tiểu Trương Duệ bỗng dừng tay, bé hỏi: “Bố bận ?”
Trương Sùng Quang mất tự nhiên mà ho nhẹ: “Ừ, chút việc! Đợi lát nữa bố làm mấy chén chè đậu xanh cho các con mang về…”
Tiếu Trương Duệ tham ăn như Miên Miên.
Cậu bé ăn xong thì lấy khăn ăn lau miệng, bình tĩnh hỏi: “Cho con Và Miên Miên, là cố ý mang cho ăn?”
Trương Sùng Quang hỏi thì nghẹn họng.
Giữa và Hoắc Tây tưng bừng khói lửa nhưng thực sự khó thể hiện tình cảm mặt trẻ con. Đặc biệt là Duệ Duệ trưởng thành từ nhỏ.
Với tư cách là một bố, suy nghĩ một chút : “Ngày mai con cùng Miên Miên tới đây uống tiếp.”
Tiếu Trương Duệ gật đầu: “Con , bố cố ý làm cho ăn… Có cần con nhắc cho một chút ?”
Trương Sùng Quang: …Đứa con trai sinh để khắc ? Mặc kệ thế nào, hai đứa nhỏ vẫn đem chè đậu xanh về.
Tổng cộng sáu phần, sắp xếp chỉnh tề.
Tiếu Trương Duệ mặt đổi sắc mà : “Bố mỗi hai phần! Ít đá bào nhất là của .”
Hoắc Minh và Ôn Noãn .
Một lát , Hoắc Minh lên hướng lầu, nghĩ tới dạo gần đây Hoắc Tây ăn uống, cả gầy nhiều... Chuyện đối với thai phụ cũng là chuyện .
Ông ngẫm nghĩ thở dài: “Cứ đưa lên !”
Cuối cùng giúp việc mang lên, một chén chè đậu xanh ướp lạnh nhỏ đặt bàn hình tròn, dịu nhiệt giải khát khiến sự thèm ăn tăng lên nhiều.
Hoắc Tây ăn uống ngon miệng, lúc cũng ăn.
Tuy nhiên cô mới uống một ngụm bỗng khựng ... Cô thể cảm nhận hương vị , do đầu bếp trong nhà làm mà đây là tay nghề của Trương Sùng Quang.
Chỉ Trương Sùng Quang mới thả một chút lá sen nấu cùng chè đậu xanh, cho nên ăn sẽ một mùi hương thanh mát.
Hoắc Tây cúi đầu, nhẹ nhàng quấy.
Người giúp việc cô nhận , lo lắng, sợ cô vui sẽ từ chối...
Hoắc Tây quả thật nhận .
Cô cúi đầu thật lâu, đó cuối cùng vẫn dùng muỗng múc lên… Đưa đến bên môi.
Chè đậu xanh ướp lạnh vốn mát lạnh ngon miệng.
lúc chạm đầu lưỡi nếm một hương vị chua xót.
Hoắc Tây nhấm nháp hương vị , lúc đầu cô ăn chậm, đó càng lúc càng nhanh… Chẳng mấy chốc cô ăn hết một chén nhỏ, ngẩng đầu với giúp việc: “Khá ngon.”
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm.
Người giúp việc nhận lấy cái chén mỉm : “Còn một chén, để trễ một chút uống, ông chủ chỉ thể ăn nhiều nhất là hai chén, thể ham lạnh.”
Hoắc Tây nhẹ nhàng ừ.
Người giúp việc thấy cô đồng ý uống, trong lòng cũng vui mừng, lúc rời bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, lúc đặt tay then cửa, lưng vang lên giọng của Hoắc Tây: “Chờ lát nữa ăn một phần gà hầm nấm.”
Người giúp việc vui sướng xoay :
“Vâng, sẽ phòng bếp lập tức làm ngay.”
Hoắc Tây ánh mắt làm cho ngại ngùng, giả vờ cúi đầu quyển sách tay… Người giúp việc nhắc nhở: “Cô chủ, cô cầm ngược sách .”
Mặt Hoắc Tây nóng lên, ho nhẹ: “Dạy cho con thôi.” Người giúp việc xuống lầu.
Hoắc Minh đặt cuốn tạp chí trong tay xuống hỏi: “Đã ăn ?” Ôn Noãn cũng quan tâm, Miên Miên và Tiểu Trương Duệ một bên cũng vểnh tai lên …
Người giúp việc lưu loát : “Ăn! Ăn ngon lành.”
Ngẫm vẫn : “Hẳn là cô chủ là ai làm nhưng cũng gì thêm… Bây giờ còn phòng bếp làm thêm gà hầm nấm nữa, ông bà chủ, đến phòng bếp làm việc đây.”
Hoắc Minh vui mừng: “Cuối cùng chịu ăn, vẫn là Sùng…” Giây tiếp theo, dường như ý thức cái gì, ông lập tức dừng .
Ôn Noãn ông gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, sang bận chăm sóc Miên Miên và Duệ Duệ.
Lúc Duệ Duệ lên lầu, bé khỏi bên ngoài biệt thự. Bên ngoài biệt thự, một chiếc xe việt dã đang đổ.
Trương Sùng Quang dựa xe, gió đêm thổi bay góc áo sơ mi và tóc … Anh cứ ở nơi đó, thật lâu thật lâu , mãi cho đến khi di động vang lên.
Là một giúp việc trong nhà họ Hoắc gọi tới, giọng khẩn trương: “Cậu Sùng Quang, cô chủ chịu ăn, ăn ngon, cứ yên tâm.”
Người nọ xong thì lập tức cúp máy, sợ khác thấy.
Người nọ tham lam nhận đồ của Sùng Quang, báo cáo tình hình với , lỡ như ông bà chủ … Thế thì !
Nào ngờ mới cúp điện thoại thấy Hoắc Minh ở cửa. Cũng ông bao lâu.
Người giúp việc run lên, đôi môi run rẩy hơn nửa ngày dám lời nào, nọ rõ tính cách quy củ của Hoắc Minh…
Ánh mắt của Hoắc Minh thâm sâu.
Một lúc lâu ông đến gần, lấy một hộp t.h.u.ố.c lá khỏi túi quần, rút một điếu :
“Lão Ngô, mượn chút lửa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2340-2349-truong-sung-quang-om-nguc.html.]
Ông giả vờ oán giận: “Bà chủ của mấy quản lý nghiêm khắc quá, ở mặt bà chẳng dám chạm điếu thuốc nào. ôi chà, hộp t.h.u.ố.c lá còn do thằng nhóc Lục Thước lén báo hiếu với đấy..”
Lão Ngô vượt qua an .
Đôi mắt ông nóng lên, vội vàng móc bật lửa , châm lửa đốt cho Hoắc Minh : “Bà chủ cũng vì quan tâm tới sức khỏe của ngài.”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp điếu thuốc lá, đôi mắt hẹp dài híp .
Mặt mày vẫn tuấn tú như lúc còn trẻ.
Ông vỗ vai giúp việc: “Ông đúng! Trời... đừng cho bà chủ đấy.”
Lão Ngô Liên vội vàng đàm đạm: "Tôi sẽ , ngài yên tâm.”
Hoắc Minh khỏi phòng bếp, tiến về phía màn đêm nơi sán , hương khói xám tỏa từ điếu thuốc cháy đỏ vấn vít quanh tay ông… Đôi mắt ông ươn ướt.
Dường như cảnh năm đó hiện mắt.
Năm , ông đưa Sùng Quang trở về, với rằng nơi đây sẽ là nhà của , thể kêu ông là bố, cũng thể gọi là chú…
Sùng Quang là ông chọn, chỉ nghĩ ông chọn vì nhóm m.á.u hiếm mà nhưng nếu thích vì ông đưa về nhà, lợi dụng lợi ích… Mặc kệ quý giá đến nhường nào, bao nhiêu sẽ đồng ý chứ?
Huống chi, năm Sùng Quang học tiểu học còn xảy chuyện ngoài ý .
Mất m.á.u quá nhiều.
Cũng là Hoắc Minh ông rút 800ml m.á.u trong một truyền cơ thể , 800ml là giới hạn cao nhất, nếu ông thật sự xem như con trai, vốn lạnh lùng như Hoắc Minh ông sẽ chịu làm ?
Hoắc Minh bước qua đường mòn, tới chỗ ngoặt là thể thấy bên ngoài biệt thự.
Quả thật, xa sẽ thấy một chiếc xe việt dã màu đen.
Cậu con trai trong quá khứ của ông đang đó, , hút thuốc.
Hoắc Minh một lát yên lặng xoay biệt thự… Bên , Trương Sùng Quang cũng thấy ông, đôi môi khẽ cong lên nhưng Hoắc Minh phòng.
Đêm đó, Trương Sùng Quang ở bên ngoài thật lâu. Hạ thu tới.
Trương Sùng Quang thường xuyên nấu vài món ăn để Miên Miên và Duệ Duệ mang về, phần lớn thời gian Hoắc Tây đều chịu ăn, ước chừng là vì đứa con trong bụng.
Cô chịu ăn, lập tức dốc lòng nghiên cứu thực đơn.
Chỉ là cô vẫn chịu tha thứ cho , cùng kiểm tra thai nhi định kỳ, gặp … Ngay cả khi ngày sinh nở đang đến gần, cô cũng tới.
“Bố, sinh con đau ?” Miên Miên hỏi.
Trương Sùng Quang thất thần, ngay đó, hoảng hốt nhớ tới lúc Hoắc Tây sinh Duệ Duệ, cũng ở trong phòng sinh, Hoắc Tây đau đến mức sắc mặt tái nhợt, nắm chặt lấy tay .
Thế nhưng lúc em bé sinh , Hoắc Tây mỉm dịu dàng.
Cô nhẹ giọng : “Trương Sùng Quang, thằng bé thật đáng yêu.”
Anh mất tập trung, Miên Miên gọi một tiếng, lúc Trương Sùng Quang mới tỉnh táo , đang định chuyện thì di động vang lên, là giúp việc bên nhà họ Hoắc lén báo tin: “Cậu Sùng Quang, khả năng cô chủ sinh sớm.”
Tay Trương Sùng Quang đang cầm di động run lên.
Ngay đó lập tức cúp điện thoại, với Miên Miên: “Mẹ sắp sinh em bé, chúng qua đó.”
Miên Miên vô cùng lo lắng.
Lúc rời , cô bé kéo lấy ngón tay của Trương Sùng Quang... Từ chuyện xảy ở Melbourne, lâu Miên Miên mật, ỷ như thế .
Mắt Trương Sùng Quang đỏ lên.
Anh Miên Miên đang sợ hãi, vì thế nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, dịu dàng : “Có bố ở đây!"
Cô bé vẫn túm c.h.ặ.t t.a.y .
Trương Sùng Quang sợ chậm trễ thời gian, cho nên dù Miên Miên mười mấy tuổi nhưng vẫn bế cô bé, bước nhanh lên xe… Xe chạy nhanh nhưng định, vẫn quên còn Miên Miên đang .
Bệnh viện Ngưỡng Đức, thành phố B.
Đứa nhỏ của Hoắc Tây dấu hiệu sinh một tuần.
Tình huống vẻ khả quan hơn nhiều so với tưởng tượng của , Tiểu Hoắc Tinh cũng tra tấn Hoắc Tây quá lâu, khi đưa đến bệnh viện thì chẳng mấy chốc mở tới sáu phân, khi chuyên gia khoa sản tự kiểm tra thì : “Chuẩn sinh.”
Bà là quen của nhà họ Hoắc, khom lưng dịu dàng cổ vũ Hoắc Tây: ‘Tình huống định, vòng đầu của bé lớn, m.á.u hiếm cũng chuyển đến bệnh viện.”
Bà ngừng một chút, đôi lời nên .
Mặc dù Hoắc Tây đang đau đớn nhưng vẫn thấy, cô m.á.u là của Trương Sùng Quang.
Mỗi tháng sẽ rút m.á.u định kỳ.
Trong cơn đau đớn, Hoắc Tây hốt hoảng, bỗng chốc nhớ tới nhiều chuyện xưa… Đều là chuyện giữa cô và Trương Sùng Quang, cả lẫn .
Bác sĩ suy nghĩ một chút nhẹ nhàng hỏi: “Cần sinh cùng ?”
Lúc khi Hoắc Tây sinh Tiểu Trương Duệ Trương Sùng Quang sinh cùng, mặc dù hiện tại ly hôn nhưng đứa nhỏ là con của Trương Sùng Quang, hơn nữa ở bên ngoài.
Dưới ánh đèn dây tóc trong phòng sinh, khuôn mặt Hoắc Tây trắng bệch gác gối , cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Nước mắt rơi khỏi khóe mắt.
Bác sĩ nhẹ nhàng sờ mặt cô, dịu dàng : “Tôi ngoài một chút, vài câu với bố của cháu.”
Hoắc Tây gật đầu.
Từ đầu tới đuôi, cô hỏi tới Trương Sùng Quang… Bác sĩ khỏi phòng sinh, nhẹ nhàng khép cửa .
Người nhà họ Hoắc đều mặt, Ôn Noãn là đầu tiên tiến lên hỏi: “Tình huống thế nào?”
Bác sĩ vỗ tay bà, mỉm : Tình huống khá , dự đoán thời gian sinh sản sẽ vượt quá hai tiếng đồng hồ, hơn nữa em bé cũng hiếu động, vẻ chờ nổi nữa, ngoài .
Ôn Noãn yên tâm, bà định sinh cùng cô.
“Mẹ, để con !" Trương Sùng Quang bỗng dưng mở miệng, giọng khăn đến mức thành tiếng, Miên Miên bên cạnh vẫn khẩn trương kéo c.h.ặ.t t.a.y chịu bỏ .
Ôn Noãn khó xử, cũng may bác sĩ lên tiếng. “Tiểu Tây cần ."
Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên ảm đạm, yên lặng lùi phía dựa lưng lên vách tường, chăm chú của phòng sinh... Anh và Hoắc Tây chỉ cách một cánh cửa.
Lúc phòng sinh bên cạnh tiếng thét cao vút của phụ nữ vang lên.
Chắc là đau đến mức chịu nổi.
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt, ngón tay cũng nhịn trở nên run rẩy, nếu hối hận… Bây giờ hối hận, lúc một đứa con cũng đơn giản là vì níu giữ Hoắc Tây, thế nhưng chịu đau đớn lúc sinh con là Hoắc Tây.
Hoắc Minh thấy như , giận sôi máu.
“Hiện tại hối hận thì ích , đứa con trong bụng cũng sắp sinh , mắt là đôi, mũi là mũi.”
Trương Sùng Quang chua xót, gọi một tiếng bố.
Hoắc Minh hừ mũi, đầu cửa phòng sinh, hòn ngọc quý tay đang dạo ở quỷ môn quan, làm bố thể đau lòng, ông hận thể treo Trương Sùng Quang lên đánh một trận.
Lúc cửa phòng sinh mở, y tá chạy với bác sĩ: “Chủ nhiệm sở, mở mười phân, ngài nhanh chóng xem.”
Bác sĩ họ Sở vội vàng .
Trong hành lang, nhà họ Hoắc đều im lặng lên tiếng.
Không ai lôi chuyện cũ tính với Trương Sùng Quang ngay lúc , những lời đó cũng chẳng thoải mái… Thời gian chờ đợi lâu, thậm chí Hoắc Doãn Tư còn gọi hút t.h.u.ố.c lá chung.
Trương Sùng Quang từ chối, đưa tay cản : “Anh cai thuốc.”
Hoắc Doãn Tư nhạo tự rời .
Trong phòng sinh, bác sĩ và y tá vẫn luôn cố vũ Hoắc Tây… Sau khi giãn mười phân, Hoắc Tây đau đến mức trán đố một lớp mồ hôi mỏng nhưng cô vẫn cắn chặt môi chịu kêu thành tiếng.
Trong cơn đau đớn, cô cảm giác đèn dây tóc đầu đang đung đưa. Ký ức như thủy triều ùa về .
[Hoắc Tây, chúng sinh thêm một đứa con nhé!]
[Hoắc Tây, sẽ làm em đau lòng nữa, cũng sẽ Tống Vận, Trương Vận…]
Thế nhưng mà Trương Sùng Quang, thật sự quá muộn, hình ảnh và Tống Vận ôm hôn , cả đời sẽ thể quên, hoảng hốt trong cơn đau đớn, mặt Hoắc Tây tràn đầy nước mắt, ước chừng trong giây phút hận thù che phủ đôi mắt, khi em bé sinh , cô tự nhiên hét lên: “A..”
Tiếng hét đau khổ thê lương!
Tiểu Hoắc Tinh sinh lúc mười giờ mười phút, một thời gian vô cùng mỹ.
Trọng lượng ba ki-lô-gam, chiều cao 55cm, một em bé chân dài thướt tha.
“Thật là xinh ! Nhìn giống .”
Y tá lưu loát tắm rửa cho em bé sạch sẽ, đưa đến mặt Hoắc Tây, trán Hoắc Tây phủ một lớp mồ hôi mỏng, sợi tóc cũng dính sát nhưng cô vẫn đầu , dịu dàng chăm chú em bé.
Thật sự xinh , sinh trắng trẻo mềm mại. Cô khỏi vui mừng.
Cô dịu dàng ngắm , sắc mặt càng ngày càng trở nên tái nhợt, bác sĩ nhận thấy điểm thích hợp, chạy tới kéo khăn trải giường màu trắng thoáng qua, giọng run rẩy gấp gáp: “Chuẩn máu, lập tức truyền máu! Sản phụ tình trạng xuất huyết nhiều.”
Giọng dứt, Hoắc Tây lâm hôn mê.
Thời gian giành giật từng giây từng phút, bác sĩ y tá bận rộn trong ngoài, bên ngoài cũng ngốc, rằng ắt hẳn xảy chuyện.
Hoắc Minh bắt lấy vội hỏi: “Sao thế ?”
Chủ nhiệm khoa sản cầm giấy tờ , yêu cầu ký tên, bà ngắn gọn: “Có dấu hiệu xuất huyết nhiều, truyền máu! Minh, ông cứ yên tâm, đầy đủ lượng máu.”
Hoắc Minh dám chậm trễ thời gian chút nào, cho dù lòng ông đang nóng như lửa đốt.
Ông vội vàng ký tên.
Lúc ký tên tay ông run, Ôn Noãn nhẹ nhàng nâng cánh tay ông lên, cho chồng một nguồn lực định.
Bác sĩ cũng dám chậm trễ một khắc nào, ký tên xong phòng sinh, trong chốc lát hộ sĩ ôm Tiểu Hoắc Tinh , cô bé trắng trẻo mũm mĩm, thấy đều đỏ cả mắt.
Trương Sùng Quang vui mừng ân hận.
Sắc mặt của Trương Sùng Quang xanh xao, ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng chạm em bé, khóe mắt trở nên ướt át… Hoắc Doãn Tư ở một bên nhịn : “Nếu như khoan dung hơn một chút, hai cũng sẽ đến bước . Chị của sinh con khổ sở như thế nào, ?”
Anh …
Anh vẫn luôn nhưng lúc như một kẻ điên cuồng, cứ cho rằng chỉ cần con là thể trói chặt Hoắc Tây, hiện tại nhận , mười đứa con cũng trói nổi, chỉ khiến mất cô.
“Con xin ! Bố, , con xin .”
Ôn Noãn đành lòng tiếp tục , bà là phụ nữ, bà là thể đồng cảm với Hoắc Tây như bản cũng từng trải qua.
Yết hầu Hoắc Minh lên xuống: “Bây giờ mấy lời còn ích gì!”
Ông hồi hộp chờ đợi.
Tất cả trong nhà họ Hoắc nóng lòng chờ đợi, chờ đợi Hoắc Tây bình an…
Trải qua một giờ cấp cứu, Hoắc Tây ngừng xuất huyết, cả cả truyền nhiều máu.
vẫn cứ mãi hôn mê tỉnh.
Khi chuyển tới phòng bệnh VIP, cô mơ hồ thấy tiếng bố đang chuyện, còn tiếng em bé ỉ ôi.
Ngón tay của Hoắc Tây nhẹ nhàng cử động.
Lúc hoàng hôn, cô mới thật sự thanh tỉnh, mở mắt thấy ánh mắt lo lắng của Ôn Noãn.
“Mẹ! Con của con !” Giọng của Hoắc Tây nghẹn ngào.
Hoắc Minh vội vàng bế Tiểu Hoắc Tinh tới cho Hoắc Tây xem: “Nhìn , giống con bao.”
Hoắc Tây nghiêng mặt, em bé hồng hào mũm mĩm bên cạnh, khỏi nhẹ nhàng chạm … Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Hoắc Tinh bỗng nhiên nhíu , nghẹn đến mức đỏ bừng, òa.
Vừa xem, hóa là tã giấy đầy.
Hoắc Minh nỡ để ôn Noãn liên lụy, tự ôm bé, nhanh nhẹn tã giấy mới cho em bé, còn dùng nước ấm lau sạch cái m.ô.n.g nhỏ , ông : "Hoắc Tây, lúc con còn nhỏ bố cũng từng hầu hạ con như thế .”
Lúc còn nhỏ Hoắc Tây sống trong phòng thí nghiệm chừng hai năm.
Cô chỉ nhẹ.
Thật lúc cô cũng nhiều ký ức, chỉ nhớ rõ cứ ngủ mãi ngủ mãi nhưng cứ cách một thời gian sẽ một đàn ông trai tới thăm cô, cách lồng ấp dựa sát khuôn mặt cô chuyện cùng cô, cô chăm chú...Trên mặt ông luôn chứa đầy sự hoài niệm và hối hận.
Cũng giống... Cũng giống với Trương Sùng Quang của hiện tại. Nhớ tới , ánh mắt Hoắc Tây tối .
Hiểu con gái ai bằng bố, Hoắc Minh tâm tư của cô, nhẹ giọng : “Người đang ở bên ngoài đấy! Nó tới đây con, đứa bé."
Khuôn mặt Hoắc Tây áp gối.
Một lát , cô nhẹ giọng : “Bố, con mệt. Bố mấy ngày tới.”
Hoắc Minh gì thêm, ông chỉ nhanh nhẹn bế Tiểu Hoắc Tinh lên bao bọc kín, đặt trong xe em bé… Em bé mới sinh trợn tròn mắt, rõ những đồ vật ngoài 20cm, nên chỉ thể mở to đôi mắt đen nhánh, lắc cái đầu nhỏ.
Hoắc Minh nhịn hôn lên mấy sợi tóc đỉnh đầu cô bé.
Tiếu Hoắc Tinh giống với những đứa trẻ khác, lúc mới sinh nhiều tóc, chỉ lưa thưa mấy sợi màu .
Hẳn là di truyền từ Ôn Noãn.
Cho dù đứa nhỏ đời như thế nào, Hoắc Minh vẫn thích. Ông một hồi lâu mới ngoài.
Ngoài cửa, Trương Sùng Quang đang chờ, thấy Hoắc Minh , vội vàng chào đón, cái chữ bố cũng thốt khỏi miệng, ngược hỏi: “Hoắc Tây thế nào, cô chịu gặp con ?”
Hoắc Minh chuyện với .
Ông dừng một chút: “Hoắc Tây mấy hôm nữa!”
Trương Sùng Quang cảm thấy mất mát nhưng lập tức : “Mấy ngày bố và cứ lo ở đây , Miên Miên và Duệ Duệ cứ đế ở bên chỗ con , tháng con… Không bận.”
Hoắc Minh đồng ý nhưng cuối cùng ông vẫn thêm: “Đừng gọi như nữa!”
Trương Sùng Quang gì.
Tâm trạng của Hoắc Minh phức tạp, từng như bố con ruột, hiện giờ khách sáo như từng quen … Thế nhưng thể làm gì
bây giờ, mấy đứa con cũng thể cả đời qua với .
Đang chuyện thì vợ chồng Hoắc Doãn Tư tới. Mang đồ bố cho Hoắc Tây.
An Nhiên , Hoắc Doãn Tư theo , cuối cùng vẫn nhịn trừng mắt Trương Sùng Quang.
Hiện tại Trương Sùng Quang còn địa vị gì ở nhà họ Hoắc nữa, tiếp tục chờ đợi ở đây cũng là cách , hơn nữa Miên Miên và Duệ Duệ về , lúc đang ở biệt thự.
Anh yên lặng ở cửa một lát, đó xin phép về .
Một tuần , khi Hoắc Tây xuất viện, cô gặp Trương Sùng Quang.
Ban đầu là ôn Noãn ở bên trong chăm sóc cô, thấy Trương Sùng Quang tới, bà lập tức tránh .
Lúc rời , bà còn nhỏ giọng : “Mới sinh xong, Sùng Quang, con đừng kích thích con bé!”
Cổ họng Trương Sùng Quang nghẹn : “Dạ con .”
Ôn Noãn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gì thêm, chỉ đầu với Hoắc Tây: “Mẹ gặp bác sĩ đôi lời, thủ tục xong xuôi thì về nhà.”
Hoắc Tây dựa đầu giường, nhẹ nhàng gật đầu.
Ôn Noãn rời , ánh mắt của Trương Sùng Quang rơi xuống Hoắc Tây, sắc mặt của cô , thể đợt sinh con ảnh hưởng tới sức khỏe, lẽ một hai năm nữa mới thể về sức.
Cổ họng Trương Sùng Quang căng : “Hoắc Tây,”
Hoắc Tây bình thản, cô cũng chăm chú , nhẹ giọng : “Con ở đằng , qua xem , nhưng giờ con bé ngủ , dùng đánh thức nó."
Trương Sùng Quang dịch nổi bước chân.