Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 1520-1529 Một tiếng sau
Cập nhật lúc: 2025-10-19 05:59:41
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tây là nhiều tuổi nhất.
Trương Sùng Quanh hôn cô: “Tôi vẫn lớn hơn vài tháng so với ! Tôi nên chăm sóc .”
Hoắc Tây đầu .
Một lát , cô nhẹ giọng : “Những năm ! Cậu ? Trương Sùng Quang…Xuống địa ngục !”
Cảm xúc tới quá nhanh.
Hoắc Tây tự thấy là một đầy lý trí, nhưng giờ phút cô thể nào nhẫn nhịn .
Cô càng yêu Trương Sùng Quang, thì cô càng quan tâm đến quá khứ.
Trương Sùng Quang thấy mắt cỏ đỏ lên, yết hầu khẽ nhúc nhích, nhưng giải thích chỉ thể ôm nàng trong lồng ngực, hôn lên tóc cô: “Xin , Hoắc Tây…Rất xin !”
Sau , sẽ nữa.
Sau , sẽ rời xa em nữa.
Đời sẽ ở nhà họ Hoắc, chăm sóc bố , giúp đỡ chị em…Cậu chỉ cần cô cho một cơ hội.
Hoắc Tây chỉ mất bình tĩnh một lát.
Cô đấy nhẹ : ‘”‘Không xuống lầu đổ rác ? Không nhanh ?”
“Vậy đừng .” “Tôi .”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng, cắn nhẹ một cái ở chiếc mũi cao của cô.
Hoắc Tây mắng : “Cậu là chó !”
Cậu giữ lấy lưng cô, ôm cô lòng, đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…Nghiêng ngã loạng choạng hôn đến sô pha, vội vàng cởi thắt lưng.
Dưới ánh đèn pha lê, Hoắc Tây làm cũng chịu.
Mặt cô đỏ ửng: “Trương Sùng Quang đúng là vô liêm sỉ! Cậu đủ đó! cẩn thận c.h.ế.t trẻ.”
Tối hôm qua thể đếm bao nhiêu . Tối nay tiếp, đúng là !
Mặt Trương Sùng Quang đỏ hồng, rõ ràng là , Hoắc Tây chịu, quần trong áo ngoài đều tuột , khí chút khó .
Cậu khuôn mặt trắng trẻo của cô, thấp giọng: “Luật sư Hoắc, mới hai mươi tám! ở tuổi đàn ông ngày nào cũng .”
Huống chi, gặp cô thì sẽ giữ tự chủ. Hoắc Tây đá một cái: “Xuống lầu đổ rác !”
Trương Sùng Quang tính tình , dậy sửa sang quần áo, lúc kéo khóa quần nháy mắt với cô một cái.
Mặt Hoắc Tây đỏ bừng, Cậu thật là một tên khốn!
Ba ngày , Bạch Khởi xác định phẫu thuật..
Hoắc Tây sắp xếp để phẫu thuật và trị liệu ở nước ngoài, hơn nữa cô cũng theo gần mười ngày.
Sau khi Bạch Khởi định phẫu thuật, Hoắc Tây mới về nước. Trên đường về từ sân bay, cô khỏi nhớ tới Trương Sùng Quang, bọn họ nửa tháng là sẽ chuyển .
Tính một chút, hai mươi ngày .
Lúc cô trở về, hẳn là căn hộ dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc của Trương Sùng Quang hẳn là đều dọn !
Cô nhớ tới buổi sáng rời .
Cô thực sự một cái gì đó, nhưng hai đều bận, cũng đề cập đến chuyện đó.
Mười ngày qua, Trương Sùng Quang ít khi liên hệ với cô.
Cô cũng sẽ gọi điện thoại với ở mặt Bạch Khởi, nghĩ chút mà một tuần cả hai chuyện.
Một tiếng , Hoắc Tây trở về căn hộ. Bên trong thứ vẫn như cũ.
Đồ của Trương Sùng Quang vẫn còn, thậm chí bàn ăn còn một hộp thuốc lá, cùng với một cái bật lửa.
Hoắc Tây lặng lẽ .
Cô bước tới cầm lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve, nếu đây cô bao nhiêu mong nhớ với , thì lúc đây cô nghĩ , cô khao khát Trương Sùng Quang, cô thích ở đây.
Hoắc Tây bận rộn mấy ngày, cũng mệt.
Không thu dọn hành lý, đá rơi giày liền phòng ngủ, xuống ngủ.
Khi màn đêm buông xuống, cô mới tỉnh .
Mùi thức ăn truyền đến mũi, đèn ngủ đầu giường mở, cảnh sắc mờ nhạt, làm cho cô phân rõ đây là ngày đêm.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trương Sùng Quang dựa cạnh cửa.
“Ở nước ngoài vài ngày, nhất định nhớ đồ ăn Trung Quốc nhỉ!”
Cậu nhẹ nhàng, cả cũng dịu dàng ấm áp, áo trắng quần tây đen, như là vốn ở tại trong nhà , như là bao giờ rời .
Hoắc Tây yên lặng .
Gương mặt của cô chút mê man, giống như thường ngày. Trương Sùng Quang tới, cúi hôn môi cô: “Nhìn đến khờ luôn ?”
Hoắc Tây ôm lấy cổ .
Cô ngửa đầu, mái tóc đen dài tán loạn vai, mềm mại gợi cảm. “Tại ở ?”
Thật là , nhưng mà Hoắc Tây thể . Trương Sùng Quang : “Ăn cơm với , mới !”
Cậu thẳng thắn như , mà trong lòng Hoắc Tây làm , nhưng cô cũng thể lời giữ .
Giữ , tương đương với việc đồng ý ở bên cạnh . Cô thật sự nghĩ thông suốt.
Cuối cùng cô khẽ : “Tôi tắm !” Trương Sùng Quang mỉm .
Hoắc Tây phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước ấm đổ xuống cô làm cho lòng cô vốn đang loạn càng thêm rối…Lúc , Trương Sùng Quang đưa cô khăn tắm, cũng làm gì cả. “Cảm ơn!” Hoắc Tây mặc áo choàng tắm, vén tóc ướt lên.
Lúc cô dùng các sản phẩm dưỡng da, Trương Sùng Quang sẽ sấy tóc cho cô.
Trước gương, thể thấy rõ biểu cảm của , nhưng ai cũng dám .
Một khi thì sẽ khai s.ú.n.g phát lửa.
Cuối cùng, sờ nhẹ mái tóc đen của cô, thấp giọng : “Ăn cơm!” Hoắc Tây ngoài với .
Thực sự thịnh soạn, làm nồi lẩu, thậm chí còn làm mấy món ăn vặt, chỉ cũng thấy ngon.
Hoắc Tây xuống, thuận miệng : “Cậu đúng là tài làm nội trợ trời cho đấy.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm sâu: “Có thế mà! Chỉ cần .”
Hoắc Tây liếc một cái, nhạt, ăn mấy miếng nhẹ giọng hỏi: “Đồ đạc còn , khi nào thì chuyến ?”
Vừa xong, chiếc bát mặt thêm một miếng thịt bò cuộn. “Ăn cơm !”
Hoắc Tây nhíu mày: “Không chuyển đấy chứ.”
Trương Sùng Quang vẫn trả lời vấn đề , Hoắc Tây lấm bẩm: “Thỉnh thoảng tới đây nấu cho bữa cơm, cũng , tài nấu ăn tệ”
“Chỉ tài nấu ăn thôi ?"
“Tôi nghĩ ở giường càng làm thỏa mãn hơn.”
Hoắc Tây suýt nữa sặc nước, cô trừng mắt với : “Này, ở đây là trong nước chứ nước ngoài đầu."
Trường Sùng Quang chăm chú cô, hia mắt đầy ấn tình: “ với như ! Người yêu với như bình thường ?”
Hoắc Tây chọn một cái chén nhỏ: “Không ai là yêu của cả. Trương Sùng Quang, một ít tương mè.”
Cậu bụng lấy một ít cho cô.
Lúc Hoắc Tây ăn cơm, nhỏ giọng : “Chăm sóc nên là , hồi nhỏ là nhặt về nhà, cho ăn cho uống.”
Trương Sùng Quang dịu dàng cô.
Hoắc Tây gì nữa, cô yên lặng ăn.
Sau khi ăn xong, dọn chén bàn, mặc áo khoác ngoài vẻ như chuẩn về nhà.
Hoắc Tây tiễn tới cửa.
Cậu cúi đầu nhỏ: “Theo ngoài một chút ! Hoắc Tây, yêu với cũng nên chỉ lên giường đúng ?” Cô từ chối, nhưng mặc áo khoác cho cô.
Đến khi hồn , cô ở trong xe của Trương Sùng Quang. Cậu đổi xe, so với chiếc đắt hơn nhiều, thường ngày trong xe giống như trình việc , Hoắc Tây ho nhẹ: “Đi ?”
“Đi dạo chơi !”
“Đằng một quảng trường, một chợ đêm nhỏ, dẫn xem nhé? Các cô gái nhỏ thích nhất những cái ?”
Hoắc Tây tựa lưng ghế : “Tôi cũng mấy bé như Lục U.”
Trường Sùng Quang nhẹ, gì thêm, nhưng chạy xe nhanh hơn chút.
Đêm xuân, trong xe yên tĩnh.
Đôi nam nữ từng thích khi còn trẻ, hiện tại, thêm chút quan hệ xác thịt, chung quy vẫn ám .
Ai cũng một lời.
Mười phút , Trương Sùng Quang dừng xe, qua mở cửa xe cho Hoắc Tây.
Hoắc Tây thấy mấy bà thím đang khiêu vũ ở quảng trường phía , híp mắt chịu xuống: “Trương Sùng Quang chợ đêm , là quảng trường khiêu vũ?”
Trương Sùng Quang bật .
Cậu nửa ôm cô xuống, cúi đầu hôn lên vành tai cô: “Đi qua chỗ là tới! Cậu vội cái gì!”
Hoắc Tây kỳ quái : “Sao quen thuộc chỗ như ?”
“Bởi vì sống ở đây! Sau khi ăn xong, thích xuống lầu dạo.” Hoắc Tây càng kỳ quái liếc một cái.
Trương Sùng Quang kéo tay cô, giống như cặp vợ chồng già, thong thả dạo.
Hoắc Tây từng theo khác như .
Cô ít nhiều tự nhiên, nhưng đó dứt khoát nữa kéo cô trong ngực, giọng khàn khàn hỏi: “Như hơn ?".
Hoắc Tây đá một cái.
mà tiện thể cúi đầu, hôn lên môi cô.
Đêm lạnh, bờ môi của ấm áp, mang theo sức mạnh nam tính đặc biệt cử như mà xâm chiếm cô, ngay tại nơi đường giao đầy kẻ qua ...
Mọi xung quanh đang , nhưng bọn họ như quên hết thứ.
Nụ hôn qua , Trương Sùng Quang ghé sát tai cô : “Đã hôn em từ lâu, nhưng sợ em vui! Mười ngày qua em thế nào? Em cũng thật vô tâm, một cuộc gọi, một tin nhắn cũng chủ động cho .
“Cậu cũng chủ động mà?”
Trương Sùng Quang hôn nhẹ cô: “Vậy tối nay bắt đầu chủ động!”
Mặt Hoắc Tây chút nóng, cô đấy , về phía . Trương Sùng Quang theo.
Một lát , Hoắc Tây chỉ một cái xe đẩy nhỏ, : “Bên mà bán hạt kê rang đường?… Trương Sùng Quang, ?”
Cậu nhưng , cùng cô bước tới . “Ông chủ, lấy loại một cân.”
Chủ xe nhấc mắt thấy hai phát ánh sáng vàng lập lòe, nhanh nhẹn cân đồ : “Anh với vợ dạo tiêu cơm nhỉ! Nhìn thực xứng đôi.”
Trương Sùng Quang đưa một trăm đồng, cần thổi .
Cậu nhẹ : “ ! Kết hôn xong mới chuyển đến đây, cũng mới hơn tháng.”
Chủ xe đưa gói đồ cho , còn thêm lời chúc: “Chúc hai sớm sinh quý tử!”
Hoắc Tây ho nhẹ, nhưng vạch trần Trương Sùng Quang.
Đi một đoạn đường, cô mới nhẹ giọng : “Không tìm thấy để kết hôn ? Vẫn còn hy vọng với ?”
Trương Sùng Quang lột một hạt kê cho cô, đưa cho cô ăn, nhanh chậm : “Chúng sống với ? Các phương diện đều cực kỳ hòa hợp.”
Hoắc Tây im lặng gì.
Cậu , cô thế đưa quyết định ngay lập tức, thế nên cũng ép buộc cô, giơ tay xoa nhẹ tóc cô: “Chúng nhiều thời gian, thể để cho em từ từ suy nghĩ!”
mấy ngày , chăm sóc cô, cũng cho phép cô ở cùng với đàn ông khác.
Trương Sùng Quang cũng là tính chiếm hữu mạnh, chỉ Hoắc Tây, cô liếc mắt với ngoài một cái, liền thấy đắng họng.
Trong gió đêm, hai đối mặt.
Bỗng nhiên, một giọng vang lên: “Đều là vì mày làm luật sư, hại tao với ông Chu ly hôn, việc làm ăn của ông Chu cũng lụn bại! Nếu mày, bây giờ tao vẫn còn là bà chủ cao quý.”
Người tới vẫn giải thích, cào mặt Hoắc Tây. Động tác , chắc chắn là cào qua vô kẻ thứ ba, mới thể điêu luyện như .
Hoắc Tây trốn .
Không ngờ rằng, Trương Sùng Quang chắn ở phía cô, kết quả là mặt phụ nữ cào mấy vệt, còn chảy máu, thấy hãi.
“Trương Sùng Quang! Cậu ngốc !”
Trương Sùng Quang vẫn ngăn Hoắc Tây , nguyên tắc là đánh phụ nữ, chút thương xót đá phụ nữ xa, phụ nữ ngã xuống đất bắt đầu lóc om sòm, hề chút nào bộ dáng phong thái của bà chủ.
Theo lời lóc kể lể của bà , thể , phụ nữ khi ly hôn với Giám đốc Chu, việc làm ăn của Giám đốc Chu , bà nghĩ tới tình cảm vợ chồng nên đem năm nghìn vạn đưa cho Giám đốc Chu vòng vốn, nào mất hết cả vốn.
Thế nên bây giờ trách cứ Hoắc Tây. Người bốn phía xung quanh đều về phía
Hoắc Tây và Trương Sùng Quang, xem bọn họ thế nào.
Hoắc Tây lạnh: "Ở tòa ly hôn lấy cho bà năm triệu, vốn dĩ bà thể sống một cuộc sống an nhàn, là bà tự mềm lòng đưa tiền cho Giám đốc Chu, bây giờ còn trách ai !”
Người phụ nữ đất, một lúc lâu cũng gì.
Hoắc Tây tính cách mạnh mẽ, cô cũng thấy bà đáng thương mà nhân nhượng, trực tiếp báo cảnh sát.
Trong một lát, phụ nữ đưa để lấy lời khai.
Khi việc kết thúc, trời rạng sáng, khi khỏi cục cảnh sát Hoắc Tây Trương Sùng Quang: “Tôi dẫn đến bệnh viện kiểm tra! Mặt mày hốc hác trông lắm!”
Trương Sùng Quang thản nhiên : “Đi đến nhà ! Hòm y tế đầy đủ đồ hết.”
Hoắc Tây chút do dự bước lên xe, Trương Sùng Quang cứu cô, dù thế nào cô cũng bôi thuốc cho mới .
Một phút , chạy xe đến một khu vực rộng lầu, cùng với Hoắc Tây đến tầng đỉnh của căn nhà.
Căn nhà bốn trăm sáu mươi mét vuông trang trí xa hoa. Và cũng trang nhã.
Cậu lấy hòm thuốc , sô pha: “Không bôi thuốc cho ?”
Hoắc Tây đổi giày, bên cạnh , cẩn thận lau vết thương cho : “Cào thật độc ác! Trương Sùng Quang ngốc đấy chứ?” Cậu lẳng lặng cô, giọng chút thấp: “Đàn ông cả! Con gái vết cào mặt thì .”
“Mặt đàn ông cũng giá trị mà!”
Hoắc Tây vỗ gương mặt : “Tổng Giám đốc Trương lớn lên như , lỡ như hủy dung thì tiếc lắm!”
“Nếu hủy dung em còn ?”
Cậu thấp giọng hỏi, ánh mắt sáng quắc chằm chằm cô, khí lập tức trở nên mờ ám.
Hoắc Tây cũng .
Lúc , ngôn ngữ trở nên dư thừa, Trương Sùng Quang ôm lấy mặt cô hôn lên.
Khuôn mặt thương, tìm đúng góc độ mới làm đau khuôn mặt .
Hôn xong, cả hai đều chút hỗn loạn thể tả.
Hoắc Tây thở dốc, mái tóc đen dài tán loạn vai, cuộn lên. Dáng thon dài, chỉ mặc một chiếc váy lông cừu.
Cô bắt đầu chủ động hôn Trương Sùng Quang, hôn từ cằm, từ từ xuống…Trương Sùng Quang bỗng dưng nắm tóc cô, giọng khàn khàn: “Hoắc Tây?’
Giọng của Hoắc Tây lúc ban đêm, vẻ chút khàn. “Không ?”
“Trương Sùng Quang... Đừng cử động...Cậu ngoan ngoãn thì sẽ khiến thoải mái!”
Từng cái quần áo rơi xuống đất, dây dưa lẫn , cho đến đêm khuya.
Mây tan mưa tạnh.
Hai giường lớn mềm mại, vì nhiệt tình quá mức mà còn sức để hoạt động.
Thật lâu , Trương Sùng Quang thấp giọng hỏi: “Ôm em tắm nhé?”
Hoắc Tây dựa lưng , đưa tay lôi kéo ga giường: “Tắm em gái ! Tôi mệt c.h.ế.t ! Trương Sùng Quang còn là ?”
Cậu đúng là sức của con !
Mỗi đều cầu xin cô bắt nạt , nhưng đến lúc , đúng là cầm thú cũng bằng.
Trương Sùng Quang nhẹ.
Cậu hôn bả vai cô: “Vậy tắm một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-1520-1529-mot-tieng-sau.html.]
Hoắc Tây nhắm mắt , một chữ cũng .
Trương Sùng Quang vọt tắm rửa, xử lý vết thương mặt, vết thương biến thành thảm thiết, giống như bạo hành gia (Tinh trong một tháng.
Làm xong, cũng mệt chút nào.
Đứng ở đỉnh của căn nhà, tự rót một ly rượu đỏ, chậm rãi nhấm nháp.
Cậu nghĩ, trong phòng ngủ .
Mấy năm nay, rời bỏ một lòng nhớ nhung , Hoắc Tây thả lỏng, cũng vội vã ép buộc.
Đàn ông và đàn bà, hơn hết là hai bên đều bằng lòng.
Lúc , điện thoại di động của Trương Sùng Quang reo lên, nhận cuộc gọi của cố vấn tài chính của ở Mỹ, là tiền hai trăm triệu vốn cuối cùng ở Mỹ sẵn sàng, thể
đầu tư bất cứ lúc nào.
Trương Sùng Quang nhẹ giọng : “Số tiền tạm thời để yên! Tôi việc cần dùng!”
Người nọ lỡ lời : “Lần là cơ hội ! Nếu may mắn thể tăng gấp bội.”
Trương Sùng Quang nhẹ: “Tôi còn việc quan trọng hơn cần dùng! So với kiếm tiền còn quan trọng hơn!”
Đằng dây bên hiểu…
Trương Sùng Quang cúp điện thoại, nghĩ, nếu Hoắc Tây Lục Thước thắng thì cũng Lục Thước thắng, thấy dáng vẻ Hoắc Tây vui vẻ!
Sáng sớm, khi Hoắc Tây tỉnh dậy, là chiếc áo sơ mi đen của Trương Sùng Quang.
ở đầu giường, một tấm chi phiếu. Hai trăm triệu.
Hoắc Tây cầm Chi phiếu, ngơ ngấn một lát, đó lên ngoài.
Trương Sùng Quang đúng là đang ở phòng bếp.
Cậu đang làm bữa sáng, chắc là theo phong cách Châu u, làm nhiều món trông ngon miệng.
Hoắc Tây ôm lấy từ lưng.
Giọng của cô nhẹ nhàng: “Phí qua đêm cao như ! Hai trăm triệu, Tổng Giám đốc Trương thật hào phóng.”
Trương Sùng Quang .
Cậu tiếp tục làm bữa sáng: “Cái đó là cho Lục Thước mượn, nhưng mà em làm phí qua đêm cũng , nhưng đối tên, đối
thành sính lễ ! Nếu là phí qua đêm, tài sản của chắc chỉ thể đủ cho ngủ mười thôi.”
Hoắc Tây ý chọc tức .
Cô cố ý hỏi: “Không đáng giá ? Tổng Giám đốc Trương tối hôm qua cũng khàn hết cả giọng mà!”
Trương Sùng Quang cuối cùng nghiêng đầu, nhỏ: “Cẩn thận dạy dỗ em thêm một nữa!”
Hoắc Tây tin thể lực để làm.
Cô dám trêu nữa, trở nên nghiêm túc: “Nếu cho Lục Thước vay tiền, tự đưa qua là , cần gì thông qua ?”
Trương Sùng Quang ngừng tay. “Tên nhóc thể đang giận ! Tôi đưa cho chắc sẽ nhận.”
Cậu , nhưng Hoắc Tây đại khái cũng đoán nguyên nhân.
Hai gì.
Sau cùng, Trương Sùng Quang nhẹ giọng : “Hoắc Tây, chúng sống chung ! Lập một gia đình, sinh một hai con trai, hoặc là em sinh cũng , để Lục Thước với Doãn Tư sinh thêm mấy đứa, em cũng con đề chơi cùng. Ngày thường chúng cùng làm việc, ngày nghỉ thể mang bọn nhỏ ngoài chơi, nếu con gái thể mua cho cô bé những bộ quần áo xinh , em dạy nó dương cầm, còn con trai thi để trông.”
Hoắc Tây gì.
cô cũng buông eo , một lúc lâu , Trương Sùng Quang : “Được ?”
Hoắc Tây dán mặt lưng , nhẹ giọng: “Cậu để suy nghĩ !”
Tim Trương Sùng Quang đập nhanh và loạn nhịp.
Cậu ít nhiều hiểu về Hoắc Tây, với tính tình kiêu ngạo của cô, nếu cô thả lỏng tâm trạng thì thể những lời như , hơn nữa cô còn nguyện ý sống cùng , nguyện ý bỏ kiêu ngạo của xuống.
Chủ yếu là bởi vì cô thương .
Một lúc lâu , xoay dịu dàng hôn cô.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ tiến , nhẹ nhàng chiếu bọn họ, im lặng .
Hoắc Tây thấp giọng: “Nếu còn hôn nữa, sẽ đến công ty muộn mất!”
Trương Sùng Quang hôn một cái, bữa sáng chuẩn xong nhanh chóng, trong bữa sáng, khi cô thấy băng vải mặt , khỏi vui vẻ: “Như sẽ thể ngoài chọc ghẹo con gái nhà khác.”
“Trong nhà một, nào dư thừa sức lực như chứ.”
Cậu xong những lời vô liêm sỉ, Hoắc Tây cảm thấy mặt thật dày nên trả lời .
Ăn xong bữa sáng.
Trương Sùng Quang đưa cô đến công ty luật, còn sân bay tiếp đón đối tác từ Mỹ, là sắp về nước phát triển.
Xe đậu ở công ty luật.
Trương Sùng Quang nghiêng : “Tan làm đón em, theo bọn họ ăn một bữa cơm.”
Bọn họ?
Trương Sùng Quang nhẹ: “Lâm Tòng với vợ của ! , em cũng vợ , học chung một trường mẫu giáo với chúng , tên Thẩm Thanh Liên, cô chơi dương cầm khá .” Hoắc Tây nhớ .
Cô Trương Sùng Quang: “Các ở nước ngoài lui tới với , gì cả.”
Trương Sùng Quang ánh mắt trách cứ của Hoắc Tây.
Một lát , : “Giới Hoa lớn! Người gặp mặt là thấy tung tích.”
Hoắc Tây nhạt, xuống xe.
Cô công ty luật, họp một lát bấm điện thoại của Lục Thước: “Chị một ít tiền, lẽ em dùng !”
Giọng của Lục Thước chút mệt mỏi, lẽ là vì đang trong tình trạng ngươi c.h.ế.t sống với nhà họ Tư.
“Chị, chị giúp em nhiều!”
“Em đến đây đỉ! Chắc chắn em cần nó.”
Nửa tiếng , Lục Thước tự đến, lúc thấy tờ chi phiếu sợ một chút.
Là Trương Sùng Quang chi.
Lục Thước đặt tấm chi phiếu lên bàn, chậm rãi xuống, xoa huyệt thái dương: “Quan hệ giữa chị và từ khi nào thì
đến mức thể chỉ hai trăm triệu? Là định để em thể kêu tiếng rể đúng ?”
Nét mặt già nua của Hoắc Tây nóng lên: “Lấy tiền , nhảm cái gì!”
Cô vuốt tóc: "Cái gì mà rể với rể! Chị ở chung với từ lâu !”
Ánh mắt Lục Thước sáng quắc.
Cậu nhặt tấm chi phiếu, búng tay, đó : "Nói thật hiện tại em chút thiếu tiền, nhưng nếu em cầm tiền , một ngày nào đó nếu hai đổ vỡ, em còn khó chịu hơn cả chết! Em cho phép chị minh vì tiền mà hạ với khác.”
Hoắc Tây đá .
“Chị là như ? Yên tâm! Cho dù chị với chia tay chị cũng cách để trả tiền cho .”
Lục Thước thêm gì.
Cậu cầm chi phiếu vội vàng rời , khi trong xe, gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.
Cậu khách sáo lời cảm ơn, khách sáo gọi Sùng Quang. Sau đó, trả chi phiếu cho Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang đang ở sân bay, bên chút ồn ào: “Lục Thước! Bỏ Hoắc Tây qua một bên, chẳng lẽ giữa chúng còn giao tình gì? Là tin thật lòng với Hoắc Tây, là còn ghi hận chuyện năm đó? Lục Thước, mấy năm nay vẫn gặp mặt chuyện với .”
Cậu ăn , cũng nhiều.
Lục Thước cuối cùng cũng nhận lấy phần tình cảm , thấp giọng : “Cảm ơn.”
Bên , Trương Sùng Quang mỉm . Buổi tối, Hoắc Tây về nhà sớm.
Chưa tới 7 giờ, căn hộ chút trống trãi, cô tạm thời vẫn quen .
Cô ngả sô pha nghĩ: “Quả nhiên con vẫn là động vật sống bầy đàn!”
mà đây một cũng vẫn mà! Hoắc Tây bắt đầu tìm chút việc để làm.
Cô làm bữa cơm đơn giản theo hướng dẫn, nhưng thực sự ngon lắm, chỉ ăn hai miếng gọi thêm một phần bò bít tết ở khách sạn năm .
Trong lúc chờ thịt bò, cô rót cho một ly rượu vang, mở nhạc. Cô nhiều tự nhủ rằng, cô thích loại xa hoa yên tĩnh như ! lúc thịt bò giao đến, cô ăn loại bít tết mắc nhất, uống loại rượu quý nhất, ở căn hộ cao cấp nhất, nhưng vẫn cảm thấy mấy vui vẻ…
Cuối cùng cô , là bởi vì nơi Trương Sùng Quang. Cô cầm điện thoại tay, do dự hồi lâu, vẫn gọi .
Hoắc Tây ném điện thoại …
Tiểu Hoắc Tây, mày thật thiếu kiên nhẫn! Chỉ là ngủ vài thôi, cho là thật thế!
Trương Sùng Quang trở về đúng lúc.
Cửa mở lách cách, thấy Hoắc Tây đang ghế sô pha, bộ dáng trông như sắp chết.
Một đôi chân dài đung đưa tay vịn ghế sô pha.
Vốn dĩ cực kỳ mắt, nhưng trong mắt trông vô cùng đáng yêu, như là quả đào nhỏ .
Hoắc Tây tiếng cửa mở, nghiêng đầu . Trương Sùng Quang cũng .
Lúc lâu , mới đưa đồ trong tay : “Tôi mua cho một phần dồi trường, là nơi mà vẫn luôn thích ăn.”
“Cậu vẫn còn nhớ rõ !”
Trương Sùng Quang giày, đem đồ để ở bàn ăn, giúp Hoắc Tây mở .
Cậu thấy Hoắc Tây nhúc nhích, dứt khoát bế cô lên, ôm tới bàn ăn.
Hoắc Tây oán giận: “Tôi chân mà!”
Trương Sùng Quang cởi áo khoác, bên trong mặc áo sơ mi màu trắng, phối với quần màu đen, trông tuấn nhẹ nhàng thoải mái, là loại trai tiền.
Chỉ là mặt...
Hoắc Tây thưởng thức đĩa lòng, hỏi: "Cậu thật sự mang cái mặt gặp bạn học cũ cùng với Lâm Tòng ?”
Cô về Lâm Tông, xem là thiên tài tài chính ở phố tài chính.
Ba của cô cũng quen với bố Lâm Tòng.
Trương Sùng Quang nhẹ: “Cũng thiết lắm, cần gì để ý ngoại hình! , hôm nay Cục cảnh sát tìm ? Tôi bà Chu nộp tiền bảo lãnh xong tại ngoại.”
Hoắc Tây ừ một tiếng.
Cô hạ giọng: “Việc chỉ tính là tranh chấp dân sự, cũng nghiêm trọng!”
Trương Sùng Quang hỏi cô: “Hối hận ? Phí luật sư cho bà ây, kết quả gặp con sói vô ơn.”
Hoắc Tây ha hả: “Tôi gặp kẻ vô ơn còn ít quá ? Hơn nữa bà cũng là con lớn nhất.”
Không khí im lặng…
Một lát Trương Sùng Quang nghiến răng: “Luật sư Hoắc, chúng thể nhắc quá khứ ?”
Hoắc Tây nhạt.
Cô tiếp tục ăn lòng, ăn uống ngon lành, ăn hết cả một hộp thức ăn. “vẫn là hương vị như đây.”
Trương Sùng Quang thấy cô ăn xong, thu dọn đồ đạc, đó tựa thành bàn ăn chậm rãi : “Người còn hương vị lúc còn bé, luật sư Hoắc đêm nay nếm thử một chút ?”
Hoắc Tây thực sự bội phục độ dày da mặt của .
Bình thường da mặt cô cũng khá dày, nhưng so với Trương Sùng Quang thì đáng là bao.
Cô lau miệng: “Thông cảm! Sau khi ăn xong nên hoạt động mạnh, cho tiêu hóa.”
Trương Sùng Quang đồng hồ: “Vậy một tiếng thì ?” Hoắc Tây xoa xoa thắt lưng còn đau nhức, giả tạo: “Tối nay ăn no , ăn giám đốc Trương nổi nữa! Nếu giám đốc Trương , thể tự nghĩ biện pháp!”
Nói xong, cô ném một chồng khăn giấy dày cho !
Hoắc Tây tới phòng làm việc, Trương Sùng Quang thấy chồng khăn giấy , nhẹ.
Có lẽ bởi vì tiền của Lục Thước quá long trời lở đất nên Hoắc Minh nhanh chóng phát hiện .
Mặc dù ông sớm hai đứa nhỏ ngủ với . vận dụng tới 20 tỷ là thật.
Hoắc Minh ở nhà đau đầu, khiến Ôn Noãn chóng mặt dùm ông.
Hoắc Minh cuối cùng cũng dừng .
Ông : “Không ! Chúng gọi cả hai tới hỏi chuyện!” Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài: “Ông hỏi thế nào? Hỏi khi nào bọn họ kết hôn? Không là quá qua loa ? Hoắc Tây còn cần mặt mũi nữa ?"
“Do bà bọn nó đó thôi!”
Hoắc Minh lạnh : “Người tuổi trẻ ngày nay giống chúng ngày xưa, ở bên thì sẽ mãi bên trọn đời, thể những khúc mắc luẩn quẩn thế ? Người trẻ như bọn họ hôm nay thể ngủ cùng , nhưng ngày mai thể tức giận chia tay, làm như sống chung như việc ăn ngủ bình thường chứ.
Ôn Noãn cũng lạnh: “Ha ha! Lúc đó ông cũng kích thích như thế ? Quên mất ?”
Hoắc Minh đỏ mặt.
“Chuyện lâu như , Ôn Noãn bà còn nhớ làm gì! Hơn nữa, luôn thủ như ngọc vì bà, từng chạm nửa sợi tóc của khách."
Ôn Noãn tiếp tục lạnh lùng sách: “Tôi nào !” Hoắc Minh lo lắng đến mức giơ tay thề với trời.
Cuối cùng, ông cạnh vợ, tủi : “Chúng đang chuyện con cái, bà còn trách nữa chứ? Bà dám mấy năm nay đối với bà ? Có vợ nào thoải mái như bà , đều đề phòng nhân tình thì chính là đề phòng chồng con riêng bên ngoài.”
Ôn Noãn khẽ mỉm : “Ngẫm thì ông vẫn !” “Chắc chắn !”
Hoắc Minh nắm tay bà, hôn lên mặt bà: “Không chúng sẽ cùng già ! Đợi đến khi mấy chuyện lớn của mấy đứa nhỏ quyết định xong thì sẽ đưa bà du lịch khắp thế giới.”
Ôn Noãn thích khắp nơi.
Bị ông dây dưa làm gì, bà khẽ mỉm : “Hoắc Minh, ông là cả thế giới của mà.”
Hoắc Minh choáng váng.
Vợ ông xưa nay bao giờ thích những lời yêu thương, ông quấn lấy bà nài nỉ bà nữa, nhưng ôn Noãn chịu, kết quả
là Hoắc Minh lên cơn hứng tình, đè Ôn Noãn xuống làm hai giữa ban ngày.
Làm đến mức khắp nơi đều thấm mồ hôi.
Sau khi cơn tình qua , ôn Noãn trong vòng tay ông, vuốt ve nét ngọc mày ngài của ông.
“Tuổi cao mà còn chịu kiềm chế một chút!” Trong mắt Hoắc Minh tràn đầy hoài niệm.
Họ kết hôn hơn hai mươi năm, Ôn Noãn vần như ngày nào, vóc dáng vẫn giữ nguyên như độ tuổi ba mươi. Cuộc sống vợ chồng của họ cũng tệ hơn hồi còn trẻ là bao, đây lẽ là trời ban ơn cho tình yêu của bọn họ.
Ông hôn bà, nhịn hôn lên vai bà.
Ôn Noãn cảm thấy ông tới, thế là đấy ông: “Được , kiềm chế một chút!”
Hôm nay Hoắc Minh kiềm chế.
Lúc , giúp việc gõ cửa: “ông chủ, cô Hai về!”
Hoắc Minh cúi đầu trong ngực, khàn giọng : “Tôi chuyện với Hoắc Tây, bà nghỉ ngơi thật nhé.”
Ôn Noãn chút lo lắng.
Hoắc Minh khá gắt với chuyện hôn sự của con , vì thế bà : “Chuyện hôn nhân để Hoắc Tây quyết định! Sùng Quang cũng , nhưng hai đứa nó cân nhắc cho cẩn thận.”
Lúc hẳn là Hoắc Minh .
Ông đưa tay chạm vai vợ: “Tôi xuống lầu .”
Ông quần áo mặt bà, kéo khóa quần còn run hai cái khiến Ôn Noãn mặt đỏ như máu.
Hoắc Minh cảm thấy kiêu ngạo.
Ông xuống cầu thang, Hoắc Tây đang dựa ghế sô pha xem tivi, xem "Nhóc Maruko.
Hoắc Minh xuống lầu.
Ông ho nhẹ một tiếng: “Nói đến con cũng là luật sư đầu thành phố B của chúng , còn thích xem mấy bộ phim con nít thế .” Hoắc Tây .
Sau đó, cô ăn một miếng khoai tây chiên và
: “Bồ, đáy gọi là giữ gìn tuổi trẻ! Chẳng bố cũng như ? Bố giữa ban ngày mà tuyến đâm, còn là giữ gìn tuổi trẻ !"
Cô : “Không, gọi là bảo đạo cùn!”